Cửa cung mở lớn, thị vệ đội ngũ chỉnh tề nhanh chóng đi ra nghênh giá.
Cô Ngự Hàn thả người xuống ngựa, áo trắng phiêu dật tung bay, xuất trần tuấn tú khí chất lộ rõ sự tôn quý, hắn bước đi chậm rất tao nhã đến bên ngoài xe ngựa, vừa vặn lúc Bối Bối từ trong xe bước ra.
Đôi mắt đen huyền của hắn mang theo ý cười nhìn nàng, tay đưa ra, ý tứ rất rõ ràng.
Bối Bối thực không khách khí đưa tay mình đặt trong tay hắn, vốn là muốn nhờ hắn đỡ xuống cái xe ngựa cao kia, lại làm cho hắn nhanh hơn một bước ôm lấy nàng, cứ như vậy, nàng dựa trong lồng ngực vững chắc của hắn mà xuống xe ngựa.
Nàng ngượng ngùng âm thầm liếc mắt về phía tầng tầng lớp lớp đại thần, thị vệ ở trước mặt, phát hiện mọi người còn đang cúi đầu nghênh giá, nàng mới âm thầm thở ra một hơn nhẹ nhõm.
Nhớ tới Khả Y còn ở trên xe, nàng giãy dụa muốn theo muốn ra khỏi lòng hắn, lại làm cho hắn ôm sát hơn, trực tiếp bước đi.
“Này, Cô Ngự Hàn, mau buông ta xuống, Khả Y còn chưa xuống xe đâu.” Bối Bối kéo vạt áo của hắn, nói rất nhỏ với hắn, không có biện pháp, ở đây nhiều người như vậy, nàng vẫn là không nên gây sự chú ý thì hơn, cho dù ở cạnh nam nhân này nhưng lại là đang bị hắn ôm trong lòng không muốn gây sự chú ý cũng khó!
“Từ giờ khắc này trở đi, nàng cũng nên đem toàn bộ sự chú ý của mình chỉ tập trung vào ta thôi, hoàng cung không thiếu người chiếu cố nàng ta.” Cô Ngự Hàn vẫn kiên quyết ôm chặt nàng như cũ đi về phía cửa cung, tuyệt không cảm thấy trước mặt đám đông ôm nàng như vậy thật ngại ngùng.
Bối Bối quay đầu xem, thấy Khả Y được các cung nữ giúp đỡ, nàng mới thoáng an tâm, nhưng là nàng vẫn là rất muốn ở cùng Khả Y a, Khả Y là bạn tốt của nàng.
“Nhưng mà......”
“Không có “nhưng mà” gì hết, trừ phi nàng muốn cho Hà Khả Y ở ngoài cung, ta cũng không để ý phái người ở ngoài cung chiếu cố nàng ta.” Cô Ngự Hàn cường ngạnh đánh gãy lời của nàng,trong đôi mắt đen sâu thẳm tuyệt đồi đầy vẻ bá đạo.
Không hề có đường để thương lượng!
Đây là Bối Bối đọc vẻ mặt của hắn mà rút ra kết luận, nàng nhịn không được trong lòng thầm mắng, lại sợ hắn thật sự an bài cho Khả Y ở ngoài cung, chỉ có thể không muốn cười cũng phải cố cười, ngoài cười lấy lòng nhưng trong không cười:“Ta biết không có “nhưng mà” rồi, a......”
Nam nhân bá đạo, chuyên quyền!
Cô Ngự Hàn ôm nàng bước nhanh vào cửa cung, đi về hướng cung điện, rất nhanh, cửa cung bị đóng lại.
“Oành!” Một tiếng tiếng đóng cửa vang lên, ngăn cách trong cung với ngoài cung, Bối Bối cúi xuống bờ vai, rầu rĩ dưa ngón tay dừa giỡn vạt áo của hắn, không nói gì.
Bỗng nhiên, một thân ảnh xinh đẹp từ chỗ rẽ của hành lang cung chạy vội đến, khuôn mặt Huyên Ninh công chúa tươi cười thản nhiên:“Vương huynh, muội nghe nói huynh hồi cung!”
Huyên Trữ công chúa chạy vội tới trước mặt Cô Ngự Hàn, cuối cùng mới lưu ý đến Bối Bối ở trong lòng hắn, nàng bậm chặt môi, vẻ mặt cao hứng phấn chấn tức khắc cứng đờ.
Cái gọi là “kẻ thù tương kiến”, hết sức tức giận a.
Bối Bối ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt dò xét Huyên Trữ công chúa một cái, ý nghĩ trong đầu rất muốn xa nàng ta một chút, không hề có hảo ý, nàng đối Huyên Trữ công chúa không có bao nhiêu hảo cảm.
Không khí rét lạnh, tựa hồ ẩn ẩn tràn ngập gợn sóng ba đào, Cô Ngự Hàn đánh vỡ không khí giằng co:“Huyên Trữ, lần sau đừng chạy nhanh như vậy, chân của muội cần tĩnh dưỡng.”
“Đúng vậy, Huyên Trữ đều nghe Vương huynh.” Huyên Trữ công chúa cúi đầu, thực ngoan trả lời.
Vương huynh sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với lúc rời cung, có phải sắp tha thứ cho nàng hay không?
Thấy muội muội cúi đầu, Cô Ngự Hàn mềm lòng, hắn dịu giọng nói:“Tốt lắm, muội đi về trước, tối nay Vương huynh qua thăm muội.”
“Được, Huyên Trữ trở về chờ Vương huynh.” Huyên Trữ công chúa như lấy được vật báu, gương mặt tươi cười, lông mi cũng bởi vì cao hứng mà giương lên.
Cô Ngự Hàn nhịn không được nhàn nhạt cong môi, ánh mắt dõi theo Huyên Trữ đang chậm bước quay trở về.
“Này, muội muội nhà chàng ở trước mặt chàng thật đúng là nghe lời.” Bối Bối giãy dụa từ trên người hắn nhảy xuống, khoanh tay nhìn thân ảnh nhu thuận của Huyên Ninh công chúa thân đi, nhịn không được mở miệng chế nhạo.
“Nàng ấy hiện tại cũng là muội muội của nàng.” Đôi mắt phượng đen mượt của Cô Ngự Hàn ẩn chứa một thứ ánh sáng nhiều màu sắc, ánh sáng đó như liên tục nhấp nháy.
Bối Bối sửng sốt,nhanh chóng hiểu thông suốt ý của hắn trong lời nói, nàng cố gắng quyết tâm kiềm chế những cảm xúc lẫn lộn trong đầu, hé môi hồng nói:“Ta mới không cần kẻ thù làm muội muội.”
“Tiểu Bối Bối......” Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ gọi nàng.
“Ta đi trở về.” Bối Bối bĩm môi với hắn, sau đó quay đầu liền đi về hướng tẩm cung.
Cô Ngự Hàn lắc đầu theo sau, tâm tình vẫn là cao hứng, nàng đối hoàng cung chưa từng xa lạ.
......
Bối Bối đi vào tẩm cung, nhìn đến đều là những gương mắt mới, nàng nghi hoặc quay đầu:“Cô Ngự Hàn, thủ vệ, cung nữ trước kia đâu?”
“Ta đổi người hết rồi.” Cô Ngự Hàn chỉ thản nhiên trả lời.
Tiếp theo, hắn đi tới đặt tay lên vai nàng:“Về nhà cảm giác có phải thực thoải mái hay không, nàng xem, phòng ở cũng lớn hơn, ấm lô vừa ấm vừa thơm, liền ngay cả giường bị cũng là lớn nhất, mềm mại ấm áp nhất, cũng đủ cho nàng trở mình cũng không lo lắng rớt xuống giường.”
Nói xong lời cuối cùng, hắn cúi đầu tiến đến trước mắt của nàng, có dụng ý khác với nàng nháy mắt mấy cái.
Bối Bối đưa tay véo mặt hắn:“Làm trò.”
“Đó chính là không làm trò à nha.” Hắn trả lời lại rất trơn tru, cười đến càng thêm tà khí.
“Đừng náo loạn, chàng sẽ không đem Anh Nhi cũng đổi luôn?” ánh mắt Bối Bối nhìn khắp cả phòng, trong lòng đã có đáp án, nếu Anh Nhi còn ở đây, lúc này đã sớm đi ra nghênh đón nàng.
“Hừ.” Cô Ngự Hàn hừ nhẹ, ngồi dựa vào một chiếc ghế lớn bên cạnh, cung nữ lập tức dâng trà nóng, sau đó mau mau lui ra.
Bối Bối chạy hai ba bước vội tới trước mặt hắn:“Cô Ngự Hàn, rốt cuộc chàng đem Anh Nhi sung quân nơi nào, mau đưa nàng ấy trở về.”
“Hừ.” Cô Ngự Hàn như trước hừ lạnh, chậm rãi thưởng thức trà thơm.
“Anh Nhi không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ chủ tử, không cần nàng ta, ta an bài tỳ nữ khác tốt hơn cho nàng.” Cô Ngự Hàn đem nàng kéo ngồi vào trên đùi, đem chén trà đưa lên môi của nàng, ý bảo nàng uống trà.
Bối Bối ngửi được hương khí trà vị hợp lòng người, nhịn không được uống một ngụm:“Ừ, trà không tệ. Nhưng mà, hay là chàng đem Anh nhi trả lại cho ta đi.”
Đối với điểm ấy, nàng thực kiên trì.
“Không được.” Cô Ngự Hàn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Anh Nhi không trung thành với chính chủ tử của mình, giữ ở bên người cũng vô dụng.” Lúc hắn đang nói, con ngươi đen sắc bén nheo lại.
Bối Bối dựa vào ngực của hắn:“Làm ơn, chính là bởi vì Anh Nhi trung thành, cho nên mới khó xử như vậy, muốn trách thì trách đối thủ một mất một còn của ta là gia muội muội kim chi ngọc diệp được chiều chuộng của chàng, nếu Anh Nhi chính là mù quáng mà nghe theo ta, vậy mới là không có lòng trung thành, cái kia gọi hùa theo mà không có chút tình cảm gì, cái loại tỳ nữ này mới càng không nên lưu lại, ngày nào đó bị người ta mua đi thì lương tâm cũng bán luôn, ta mới phải lo lắng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...