Nàng vội giữ y phục trên người đẩy cái đầu rắn của hắn ra, ôm lấy hắn thân rắn lôi ra ngoài.
“Tiểu Bối Bối, nàng động tay động chân quá đấy!” Mơ hồ không rõ thanh âm từ bên dưới truyền đến, làm cho Bối Bối đỏ bên tai.
Nháy mắt, đuôi rắn quấn quanh thân thể của nàng, siết chặt hoàn toàn nàng lại, không thể động đậy.
Nhưng vào lúc này, đầu bên kia hành lang nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, làm cho Bối Bối thất kinh giãy dụa:“Cô Ngự Hàn, chàng còn không buông ra, nếu không buông sau này ta sẽ không để ý đến chàng!”
“......” Cự hồng xà thò đầu ra, hồng quang chợt lóe, Cô Ngự Hàn tuấn mỹ như tiên nhân áo trắng phiêu phiêu xuất hiện ở bên cạnh nàng.
“Lại là người nào không biết thức thời!” Cô Ngự Hàn ngưng tụ đôi mày anh tuấn lại, mắt phượng hẹp dài hung ác nham hiểm bắn về phía đầu hành lang bên kia, phi thường không vui, lạnh lùng đôi môi mỏng mị hoặc câu hồn.
Bối Bối nhanh tay sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, không chút khách khí đưa tay véo lấy thắt lưng của hắn:“Rốt cục chàng hiện hình rồi sao!”
“Khụ...... Nhẹ chút nhẹ chút, Tiểu Bối Bối, thắt lưng của ta đều bầm hết cả rồi.” Cô Ngự Hàn tội nghiệp lên án, nói đùa không đứng đắn gì hết.
“Chàng đó, đứng đắn dùm ta chút đi!” Tiếp theo, nàng nhìn sang hành lang bên kia.
“Là Thương Tuyệt Lệ? Có thể là Khả Y xảy ra chuyện gì.” Bối Bối gấp đến độ rời khỏi hắn, tiến về phía trước.
Cô Ngự Hàn buồn bực nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, gần đây hắn ngày càng thường xuyên bị nàng bỏ lại!
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi không phải đang chăm sóc Khả Y sao? Nàng ấy làm sao vậy?” Bối Bối vội vàng đặt câu hỏi.
“Bối Bối tiểu thư, Hà cô nương tỉnh lại......”
“A, thật tốt quá, ta lập tức thăm nàng ấy.” Bối Bối vội tăng nhanh tốc độ, đi chậm sau thành chạy nhanh đi, chỉ chốc lát sau bóng dáng của nàng liền mất dạng.
Thương Tuyệt Lệ đi bên Cô Ngự Hàn trước mặt, chắp tay hành lễ:“Vương.”
“Có phải phát hiện ở Hà Khả Y có cái gì không thích hợp đúng không?” Cô Ngự Hàn nhíu mày liền hỏi.
“Không có, Hà cô nương tựa hồ đối với chuyện chính mình đột nhiên biết pháp thuật rất mơ hồ, giống như nhớ rõ lại giống như không nhớ rõ.” Thương Tuyệt Lệ trả lời chi tiết.
“Tiểu Bối Bối nói...... Hắc tinh ngọc bội là Hà Khả Y đưa cho nàng.” Cô Ngự Hàn nhíu mày, đối với chuyện này, hắn không tài nào dự đoán được.
“A? Vậy...... vì sao Bối Bối tiểu thư có thể khởi động năng lượng Hắc tinh ngọc bội của Hà Khả Y?” Thương Tuyệt Lệ mơ hồ, dựa theo lời nói của trưởng lão, Hắc tinh ngọc bội là cần có người hữu duyên mới có thể khởi động, nếu Hắc tinh ngọc bội không phải của Bối Bối tiểu thư, vậy vì sao máu từ tim của của Bối Bối tiểu thư có thể khởi động năng lượng?
“...... Đây cũng chính là điều ta khó hiểu, Tiểu Bối Bối cùng Hà Khả Y luôn đồng thời có được năng lượng, trong việc này có điều liên quan......” Đôi mắt anh tuấn của Cô Ngự Hàn nheo lại, một tia gợn sóng xẹt qua đáy mắt, vì sao đột nhiên có loại cảm giác, giữ lại Hà Khả Y, rốt cục đối Tiểu Bối Bối là phúc hay họa?
Nhìn thấy Cô Ngự Hàn trầm tư, Thương Tuyệt Lệ giống nhau lâm vào khốn cảnh, nếu Hà cô nương mới là Vương hậu mệnh định của Vương, Vậy......tất cả những chuyện này làm sao xử lý cho tốt đây, tình cảm giữa Bối Bối tiểu thư và Vương, Hà cô nương...... Hết thảy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
★
Bối Bối đẩy cửa bước vào phòng:“Khả Y, nghe nói nàng đã tỉnh.”
Người nàng còn chưa vào đi, giọng nói đã truyền đến trước rồi.
Khả Y trên giường cố gắng muốn đứng lên, Bối Bối thấy thế bước nhanh chạy tới nâng nàng dậy:“Khả Y, chậm một chút.”
“Khả Y, nàng có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Bối Bối đưa tay sờ lên trán Khả Y, giống cái đại phu xem bệnh, làm cho Khả Y cười.
“Bối Bối, ta không phải sinh bệnh, ta không sao.” Khả Y cười nhu hòa dịu dàng.
Khuôn mặt nhu hòa tươi cười, ẩn hiện lún đồng tiền, má hơi hơi có chút đỏ ửng, giai nhân xinh đẹp đã trở lại!
Lúc này Bối Bối mới có chút yên tâm, nàng trầm ngâm một chút, đưa ra Hắc tinh ngọc bội:“Khả Y, nàng xem, nàng tặng cho ta ngọc bội ta đều giữ gìn rất khá nha.”
“Này...... Nàng còn giữ.” Khả Y nhìn ngọc bội, giọng nói có chút kích động.
“Đương nhiên phải giữ, đây là lúc ta mới đến nàng đã tặng cho ta thể hiện tình bạn, cả đời ta đều phải để ở trong lòng.” Bối Bối đem ngọc bội thả vào trong tay của Khả Y, tự hỏi nên làm như thế nào mở miệng nói đến chuyện ngọc bội.
Khả Y nắm ngọc bội, nhìn một chút, bất giác giật mình:“Bối Bối, ngọc bội này...... Làm sao có thể có tơ máu?”
Nàng nhớ rõ trước kia ngọc bội không có tơ máu a.
“...... Khả Y, nàng có biết khối ngọc bội này gọi là Hắc tinh ngọc bội, là bảo vật trên giang hồ mọi người đều muốn cướp đoạt không?” Bối Bối không đáp hỏi lại.
“Bảo vật?” Khả Y mê muội không hiểu, khối ngọc bội này là nàng từ nhỏ mang ở trên người, nàng chưa từng có nghe nói qua là bảo vật a.
“Đúng vậy, vị trưởng lão trong Vương cung của Cô Ngự Hàn nói khối ngọc bội này chính là bảo vật, có thể trợ người ta tu tập pháp lực, nàng có phát hiện gần đây thường thường không hiểu vì sao liền biết pháp thuật không?”
Khả Y ngẩng đầu, đôi mắt có không xác định:“Đúng vậy, ta cảm bản thân mình gần đây rất kỳ quái, trước kia ta sẽ không biết bay, nhưng mà...... Từ khi ta ở Điền gia đột nhiên có sức lực giãy khỏi dây thừng mà trốn đi, tới sau này ta liền thường xuyên cảm thấy trong cơ thể chính mình ẩn chứa một luồng khí lực không biết tên......”
Nàng suy nghĩ, lại nghĩ không ra hình dung như thế nào cái loại cảm giác này.
“Khả Y, ta cũng có cảm giác giống nàng, ta nghĩ...... Ta đã hiểu được đây là chuyện gì, chính là khối ngọc bội này đang tác quái, nó đều đưa năng lượng vào chúng ta, Khả Y, ta muốn đem ngọc bội trả lại cho nàng, đây là ngọc bội của nàng, nó có thể giúp nàng tu pháp, nàng sẽ không còn sợ bị người ta khi dễ.”
Khả Y đem ngọc bội nhét lại trong tay Bối Bối, nắm lấy năm ngón tay của Bối Bối khép lại giữ lấy ngọc bội:“Nếu thật sự là bảo vật tu pháp như nàng nói, vậy nàng càng nên giữ lại, hiện tại nàng là người của Vương, càng cần tập pháp, mới có thể không chịu sự uy hiếp của kẻ địch, ta chỉ là một người bình thường, cũng không ai chú ý tới.”
“Không......” Bối Bối mới muốn mở miệng, Khả Y lại đưa tay ngăn lại.
“Bối Bối, ta sớm đã đưa ngọc bội cho nàng, nó cùng nàng tiến cung, cùng nàng lúc tình cảm của nàng và Vương tốt đẹp, chứng minh nàng và ngọc bội có duyên phận, bằng không, nàng cũng không khả năng hấp thu năng lượng của ngọc bội không phải sao? Người ta nói, ngọc bội là có linh tính, ta nghĩ nó đã thừa nhận nàng là chủ nhân mới của nó.”
“Nhưng mà......” Bối Bối còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, có một số việc, nàng nhìn chung cảm thấy không thích hợp, không nên như vậy.
Khả Y kiên định lắc đầu:“Không có “nhưng mà”, Bối Bối, nàng biết không? Ta thật vui khi đem ngọc bội tặng cho nàng, từ nhỏ đến giờ, nàng là người đầu tiên đối với ta tốt như vậy, ta...... Thực cảm động, cho dù nàng muốn ta dùng tánh mạng để tỏ rỏ tấm lòng chân thật của mình, ta cũng sẽ không do dự, ta...... Thật sự cảm tạ nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...