Xà Vương Tuyển Hậu

Bối Bối thoáng sửng sốt, rồi mới định thần phản ứng lại, thấy Cô Ngự Hàn vì an nguy của mình mà luống cuống tay chân như thế, trong lòng của nàng cảm thấy rất ấm áp, đưa tay đặt trên mu bàn tay của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Cô Ngự Hàn, ta vẫn tốt, không có bị thương.”

Xác định nàng mạnh khỏe, Cô Ngự Hàn mới thả lỏng được tâm thần. Hắn vỗ về khuôn mặt của nàng, như cũ có chút kinh hồn chưa ổn định hoàn toàn: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

“Sao ngươi lại tới đây?” Nàng nghi hoặc hỏi.

“Tuyệt Lệ thả tin báo hiệu, ta liền chạy đến, Hắc Khi Phong có thật là không có thương tổn đến ngươi?” Hắn không xác định lại hỏi lại một lần.

Bối Bối cắn cắn môi, ánh mắt chuyển hướng Hắc Khi Phong bên kia: “Cô Ngự Hàn, ngươi nhìn thử xem… Hắc Khi Phong có thể bị gì hay không?”

Lúc này, Cô Ngự Hàn mới có tâm tư lưu ý phía đang ngồi Hắc Khi Phong, đương lúc nhìn thấy Hắc Khi Phong đang giúp Khả Y chữa thương, hắn nheo đôi mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia không giải thích được: “Tuyệt Lệ, thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Vương, Hắc Khi Phong hắn… hắn đả thương Hà cô nương, hiện tại… lại đang giúp Hà cô nương chữa thương.” Thương Tuyệt Lệ chỉ có thể trả lời như vậy.

Cô Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt chim ưng lợi hại bắn về phía miệng vết thương của Hắc Khi Phong, sau đó nhìn Thương Tuyệt Lệ, là Thương Tuyệt Lệ đả thương hắn?


Bối Bối kéo kéo ống tay áo của hắn, thấy hắn quay đầu lại, nàng giống như là tiểu hài làm sai sự nắm chặt chéo áo của hắn: “Cô Ngự Hàn, là ta… ta cầm kiếm đâm bị thương Hắc Khi Phong.”

“Ngươi?” Cô Ngự Hàn kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nghĩ tới cái gì, bạc môi không kiềm chế được nhếch lên cười nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật giỏi, ngươi lại phát ra năng lượng có đúng hay không, còn đem cái tên gia hỏa chướng mắt này công kích chống lại, sách, thật không hổ là tiểu bảo bối của ta, lần này thật đúng là chọn đúng người để công kích a.” Cô Ngự Hàn cười mị phượng mục, tu mi vung lên, thoạt nhìn phi thường thoải mái.

“Cô Ngự Hàn, không được cười, Hắc Khi Phong cứu Khả Y, khả năng… khả năng sẽ chết.” Bối Bối đập bờ vai của hắn một cái, cầu cứu nhìn hắn.

Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Cô Ngự Hàn thu lại khuôn mặt tươi cười, nhíu mi: “Tiểu Bối Bối, ngươi không phải là không nỡ để cho hắn chết đấy chứ?”

“Ta…” Bối Bối cắn môi, tại dưới ánh mắt trách cứ của hắn, nàng không biết trả lời như thế nào.

“Tiểu Bối, ngươi không cần phải trả lời hắn vấn đề này, ta sẽ không chết.” Hắc Khi Phong đột nhiên đứng lên, thẳng tắp nhìn Bối Bối, ánh mắt lại dời về phía Cô Ngự Hàn,trong đôi mắt trong trẻo có sự lãnh ngạo quật cường.

Thương Tuyệt Lệ đi qua chiếu cố Khả Y vẫn đang hôn mê như cũ, nhìn ra được, nàng đã không còn bị nguy hiểm đến tánh mạng.

Bối Bối cao hứng chạy tới, đưa tay đặt lên mặt Khả Y, cảm giác được nhiệt độ rõ ràng, nàng cao hứng hô lên: “Khả Y không có việc gì.”

“Hắc Khi Phong, ngươi thật đúng là ăn no không có chuyện gì làm, thích chạy tới Xích Diễm quốc của ta làm khách như vậy, bất quá, tới bái phỏng chủ nhân, ngươi không cảm thấy cần phải mang theo một ít quà tặng cái gì đó sao?”

Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn Hắc Khi Phong, bạc môi phất lên một nụ cười đùa cợt, vừa tùy ý lại thêm vài phần tà khí, phảng phất hắn đích thật là đang cùng một người khách nhân nói chuyện thản nhiên.

Không để ý tới vẻ trào phúng của Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Phong chỉ là đem ánh mắt đặt ở trên người Bối Bối, thấy đôi lông mày nhíu chặt của nàng rốt cục buông lỏng ra, hắn ôn nhu nói: “Tiểu Bối, nàng ta đã không có việc gì, ngươi không cần tiếp tục lo lắng.”

Thân thể Bối Bối cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, đại nam hài luôn luôn khỏe mạnh sảng lãng, giờ phút này lại đầy vẻ yếu đuối đến mức khiến nàng cảm thấy như có tội.

“Hắc Khi Phong, ngươi…”

Cô Ngự Hàn đi tới, che ở trước mặt Bối Bối, không cho Hắc Khi Phong tiếp tục chằm chằm nhìn tiểu bảo bối của hắn, nếu không, hắn không dám đảm bảo bản thân sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay với Hắc Khi Phong


“Hắc Khi Phong, nói vậy quân doanh ở tại biên cảnh Xích Diễm Quốc của chúng ta đột nhiên bị thiêu khẳng định là kiệt tác của ngươi, muốn đem ta tách rời khỏi Tiểu Bối Bối, để người thừa dịp mà trà trộn vào có phải không?”

Nghe vậy, Hắc Khi Phong cũng không phủ nhận, chỉ là lạnh lùng nhìn Cô Ngự Hàn, cho dù sắc mặt tái nhợt, khí thế vẫn không giảm nửa phần: “Kẻ như ngươi, quá chướng mắt.”

“Sao? Ghét bỏ ta chướng mắt? Ta hiện tại đang ở trước mặt ngươi, ngươi có giỏi đem ta loại bỏ đi.” Bạc môi của Cô Ngự Hàn nhếch lên, cười đến ngả ngớn, một bộ dạng du côn khiến người ta tức chết.

Hắc Khi Phong còn đang muốn tiếp tục nói, vết thương trên ngực lại đột nhiên phát ra đau đớn sắc nhọn, bức thẳng vào trái tim, hắn đau đến thở hổn hển một hơi, theo bản năng đưa tay che miệng vết thương.

“Ngô…” Hắn nhíu chặt đôi lông mày tuấn lãng, khuôn mặt tuấn suất thoáng chốc vì đau đớn mà trở nên trắng bệch.

Bối Bối thấy hắn thống khổ rên rỉ ra tiếng, trắc ẩn chi tâm lập tức che lấp lập trường của nàng, nàng vội vàng từ phía sau Cô Ngự Hàn đi vòng tới phía trước: “Hắc Khi Phong, ngươi… ngươi mau trở về đi thôi.”

“Tiểu Bối Bối, ngươi đang vì hắn mà lo lắng sao?” Cô Ngự Hàn nhíu chặt đôi mày kiếm, con ngươi đen sâu thẳm trong suốt dâng lên một làn hỏa quang bất mãn.

“Cô Ngự Hàn, chúng ta trở về đi có được hay không?” Bối Bối tránh vấn đề của hắn, kéo cánh tay hắn muốn rời đi.

“Ta không đi, trừ phi ngươi trả lời vấn đề của ta, ngươi là không phải đang vì cái tên tiểu tử thúi này lo lắng chứ?” Tiếng nói của hắn, mơ hồ nảy lên ghen tức.

Bối Bối mắt hạnh trừng lớn, hất ra cánh tay của hắn: “Ngươi tới cùng có muốn … trở về hay không?”


“Không trở về!” Cô Ngự Hàn buồn bực cự tuyệt, bạc môi gợi cảm mê người nhếch lên, tuấn mục không hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú.

Bối Bối trừng hắn liếc mắt, vì vẻ mặt trẻ con của hắn lúc này mà có điểm muốn bật cười, nàng giả vờ ra vẻ rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, ngươi không đi, ta đi, Thương Tuyệt Lệ, chúng ta đi.”

Tuy nhiên, gót chân của nàng vừa chuyển đi thoáng cái, tiếng Hắc Khi Phong gọi tên nàng vang lên, vẫn như trước ôn nhu, như trước thân thiết: “Tiểu Bối …”

Nàng thật sự buộc bản thân không cần để ý tới hắn, từ thời khắc hắn cùng Cô Ngự Hàn đánh nhau, bọn họ đã nhất định trở thành hai kẻ ở hai tuyến song song, cho nên, không cần tiếp tục gọi nàng.

“Hắc Khi Phong, ngươi không thấy được Tiểu Bối Bối nhà ta đã tỏ thái độ rõ ràng sao, nàng ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn ngươi, ngươi cũng nhanh lên một chút tính toán trở về Hắc Phong quốc đi, đừng ở chỗ này chướng mắt nữa!” Cô Ngự Hàn đem tối hậu hai chữ nói xong rất nặng, mục quang sắc bén bắn tới, thức thời bước nhanh một chút đuổi theo Bối Bối, nếu không hắn sẽ không kiềm chế được mà không khách khí với Hắc Khi Phong.

Ai cũng không cho phép đối với tiểu bảo bối của hắn động ý biến thái, nếu không kết quả nhất định sẽ biến thành xà canh!

“Tiểu Bối.” Hắc Khi Phong đối với cảnh cáo của Cô Ngự Hàn làm như không thấy, chỉ nghĩ muốn Bối Bối quay đầu lại, thậm chí chỉ cần liếc hắn một cái cũng được a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui