Bối Bối thật hận không thể nhanh chóng đem cái tên Thương Vinh làm cho người ta chán ghét trước mặt đạp một cước bay đến tận cuối chân trời đi.
“Ngươi mau tránh đường cho chúng ta, nếu không đừng trách bổn cô nương không khách khí!” Ánh mắt Bối Bối cơ hồ muốn phun hỏa, chưa từng thấy tên nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy, đem lão bà của chính mình bán đi rồi còn dám xuất hiện!
“Biểu muội, nữ nhân này là ai? Ngươi dĩ nhiên dám một mình trốn khỏi Điền gia, ngươi có biết Điền gia thu hồi bạc của ta hay không, ta sắp chết đói.” Thượng Vinh nhìn Khả Y hổn hển nói.
“Ngươi… ngươi … cái tên nam nhân không biết xấu hổ này, những lời như thế mà ngươi cũng dám nói ra mồm sao!” Bối Bối giận điên lên.
Đột nhiên, Thượng Vinh “bá” một tiếng rút kiếm ra chỉ vào Bối Bối: “Hãy bớt sàm ngôn đi, đem biểu muội của ta giao lại đây, nếu không cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.”
Bị thanh kiếm lắc lắc chỉ vào người, Bối Bối không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng vẫn như trước không hề buông tay Khả Y ra.
“Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy.” Khí thế của nàng có điểm yếu đi, thật sự là buồn bực, tại sao nàng không có kiếm, tức chết người đi được, cái tên Thượng Vinh này, nàng cùng hắn đúng là khắc tinh, mỗi một lần gặp hắn liền không gặp được chuyện gì tốt, đều là dùng kiếm chỉ vào nàng!
“Hừ, ta nhất định cứ xằng bậy, ngươi làm gì được ta chứ?” Thượng Vinh mơ hồ nhận ra người trước mắt.
“Tô Bối Bối là ngươi sao? Ngươi thật đúng là âm hồn bất tán.” Hắn cười lạnh tiếp tục châm chọc.
Bối Bối đang muốn mở miệng tiếp tục nói, lại bị Khả Y cấp kéo đến một bên, cất bước tiến lên bảo vệ nàng.
“Biểu ca, ngươi không thể gây khó khăn cho Bối Bối, từ thời khắc ngươi đem ta bán đi, chúng ta trong lúc đó…cũng đã không còn quan hệ, ta cũng sẽ không bao giờ trở về đâu.” Khả Y bi thống nhìn tên nam nhân không hề còn hăng hái trước mắt, khuôn mặt quen thuộc, hôm nay chỉ còn lại có một thân chật vật, thời gian … thật là vô tình.
“Dông dài, ngươi đã là người của ta, chúng ta cả đời này nhất định đều phải có quan hệ với nhau.” Thượng Vinh nói trắng ra.
Nghe vậy, gương mặt trắng của Khả Y xanh lại, nàng xấu hổ và giận dữ nhìn chăm chú hắn, cắn chặt môi, đáy lòng thắt lại, ánh mắt nhìn nam nhân trước mặt hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
“Ngươi … cái tên nam nhân chết tiệt này, còn dám nói những lời như thế có tin hay không ta báo quan đến bắt ngươi!” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, những lời này mà một kẻ đã từng làm trượng phu của người ta cũng nên nói sao, vô sỉ!
“Ngươi tìm chết sao?” Thượng Vinh giơ kiếm lên, tránh né Khả Y lại chỉ thẳng vào Bối Bối, trong lúc hắn đã muốn đâm kiếm đến, tay đột nhiên buông lỏng, cả người hắn đột nhiên bắt đầu co quắp lại.
“Ngũ thạch tán [1], cho ta ngũ thạch tán… Biểu muội…” vẻ mặt Thượng Vinh không hề còn hung ác nữa, trên mặt bởi vì thống khổ mà vặn vẹo.
“…” Khả Y cắn môi, môi dưới hơi hơi thấm xuất tia máu, nàng đôi mắt phiếm hồng nhìn hắn, không nói lời nào.
“Khả Y, chúng ta chạy mau, người như thế cứ để hắn động kinh chết đi là tốt nhất.” Bối Bối kéo tay Khả Y muốn nhân cơ hội đào tẩu, tuy nhiên, Khả Y vẫn không nhúc nhích, chỉ là thẳng lăng lăng nhìn Thượng Vinh, nước mắt tràn ra khỏi mi.
Bối Bối biết nàng đang nhớ tình cũ, nàng âm thầm cắn răng, không thể không mở miệng nói: “Khả Y, chẳng lẽ ngươi còn muốn quyến luyến cái tên … nham nhân lang tâm cẩu phế này sao?”
“Không…” Khả Y cơ hồ là lập tức nhẹ giọng phản bác.
Nàng ngẩng đầu, bi thương cười một tiếng: “Bối Bối, biểu ca hắn… trước kia chỉ là mải mê bài bạc, sau lại, ngay cả đồ gia truyền cũng bán đi, khiến bà bà tức chết, rồi hắn nhiễm phải ngũ thạch tán, không có tiền, vì vậy ngay cả ta cũng bán đi, ta … không có khả năng tha thứ hắn…”
“Nguyên lai… thật sự là hơi quá đáng! Người nhà của ngươi đâu? Không để ý tới ngươi sao?” Bối Bối nắm chặt nắm tay, xúc động phẫn nộ không thôi.
Lắc đầu, Khả Y cười đến thê lương: “Người nhà của ta… đã sớm không thừa nhận ta, từ lúc ta chạy trốn khỏi nhà không chịu tiến cung, bọn họ liền nói … nói sau này không hề … có đứa con gái như ta … nữa.”
Vì tình yêu mà nàng tự cho là thanh mai trúc mã, nàng mất đi tất cả, nhưng đổi lấy… lại chỉ là một cái khế ước bán mình.
“Khả Y, đừng khóc, sau này có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ ngươi.” Bối Bối đưa tay lau đi nước mắt của nàng, đưa tay ôm lấy nàng.
“Bối Bối… Ô…” Khả Y rốt cục cũng nữa không nín được đau khổ liên tiếp dâng lên trong lòng, ôm Bối Bối khóc phát tiết ra.
“A… Ngũ thạch tán… Cho ta…” Thượng Vinh đột nhiên từ trên mặt đất lăn lộn đứng lên tiến đến, hướng kiếm nhằm thẳng về phía hai nàng.
Bối Bối nhanh tay lẹ mắt lôi kéo Khả Y bỏ chạy, những người xung quanh thấy một màn như vậy, nhao nhao tránh né, chỉ trỏ, không hề có người nào dám mạo hiểm đi ra cứu nạn.
“A…” Bối Bối quay đầu lại, mắt thấy kiếm sẽ đâm tới, nàng nhịn không được kinh hô lên.
Nhưng vào lúc này, nam nhân mang mặt nạ không biết từ nơi nào đột nhiên phi thân đi ra che ở trước mặt nàng, đưa tay vung lên, một đạo kình phong bay về hướng Thượng Vinh, chỉ thấy kiếm trong tay Thượng Vinh thẳng tắp rơi xuống, một bên miệng rỉ máu.
Chỉ là so sánh với nam nhân mang mặt chậm một bước đi ra, là Thương Tuyệt Lệ.
Hắn phi thân rơi xuống bên cạnh Bối Bối: “Bối Bối tiểu thư, Hà cô nương, đã để cho hai người sợ hãi rồi.”
“Tuyệt Lệ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải cùng Cô Ngự Hàn đi làm việc quốc sự sao?” Bối Bối qua cơn chấn kinh rất nhanh hoàn hồn, vô thức đưa mắt bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Cô Ngự Hàn nhưng không thấy bóng dáng.
“Bối Bối tiểu thư, Vương phân phó thuộc hạ âm thầm bảo vệ Bối Bối tiểu thư cùng Hà cô nương, Vương một mình đi làm việc.” Thương Tuyệt Lệ giải thích.
“Nha.” Bối Bối tùy ý lên tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào nam nhân mang mặt nạ, nhìn thân hình hắn anh tuấn thon dài, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại tư thế xuất thủ mới vừa rồi của hắn, võ công rất quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào.
Không chỉ Bối Bối, Thương Tuyệt Lệ cùng Khả Y cũng thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ.
Chỉ thấy hắn đạp Thượng Vinh một cước, đem Thượng Vinh đánh ngất xỉu đi, sau đó, chậm rãi xoay người, ánh mắt, như trước chỉ nhìn thẳng vào Bối Bối.
Ánh mắt Khả Y khôi phục lại phức tạp nhìn Thượng Vinh đang ngất xỉu trên mặt đất, trong đáy mắt, xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng thủy chung cũng không lên tiếng.
Bối Bối thẳng tắp nhìn nam tử mang mặt nạ, nhìn vào cặp mắt kia của hắn, càng nhìn, càng thấy quen thuộc, đôi mắt to rất đẹp … đã gặp qua ở đâu a?
“A… Hắc Khi Phong!” Nàng đột nhiên kinh hô, căng thẳng lôi kéo tay Khả Y, theo bản năng muốn bỏ chạy đi.
Hắc Khi Phong? Gương mặt Thương Tuyệt Lệ liền biến sắc, động tác nhanh chóng nắm Bối Bối cùng Khả Y hai người, làm phép phi thân lên, bằng tốc độ nhanh nhất bay nhanh rời đi.
“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong tháo mặt nạ xuống, nhẹ nhàng nỉ non gọi ra cái tên đã khiến hắn nhung nhớ rất lâu.
Hắn hí mắt nhìn phương hướng bọn họ ly khai, vận khí, phi thân đuổi theo.
___
[1]Ngũ thạch tán: một loại thuốc phiện
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...