Bối Bối ôm đầu, không cam lòng bĩu môi: “Không được gõ nữa a, tuyệt không biết thương hương tiếc ngọc!”
“Sách, còn dám mở miệng nói, có phải không muốn học hay không?” Đôi mắt tuấn mục trừng lên, bạc môi bặm lại, nhẹ nhàng tóm lấy hai tay nàng trừng mắt.
“Cái gì chứ, đây không phải là uy hiếp sao.” Bối Bối nhỏ giọng lẩm bẩm, không dám để hắn nghe được.
“Chúng ta làm lại có được hay không?” Khuôn mặt nàng tươi cười nịnh nọt, lấy lòng nhẹ giọng nhuyễn thanh nhuyễn khí, ha hả, co được dãn được mới là trượng phu!
Đôi mày kiếm của hắn nhướng lên, con ngươi đen nghiêm túc nhìn thẳng nàng, lấy giọng nghiêm túc nói: “Làm đồ đệ của ta thì không được náo loạn, nếu như ngươi học không thành, coi chừng ta đánh đòn! Ta tuyệt sẽ không nương tay, như vậy còn muốn tiếp tục học sao?”
“Biết biết, ngươi sẽ đem ta làm đồ đệ, ta coi ngươi là sư phụ, chúng ta công và tư rõ ràng!” Bối Bối nặng nề gật đầu, thủy mục long lanh xem xét hắn, đáy lòng cười thầm, hắn muốn gõ đầu liền gõ đi, dù sao lại không đau, bất quá nàng sẽ không nói cho hắn biết!
Ai lại tự đi tìm tội bao giờ…
“Nhớ kỹ những lời này là chính ngươi nói, nếu còn tái phạm sẽ phải chịu đòn không tha.” Cô Ngự Hàn khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc, một điểm vui đùa cũng không có.
“… Hảo.” Bối Bối khẽ cắn môi, gật đầu đáp ứng.
“Vậy làm lại.” Cô Ngự Hàn kéo tay nàng, bắt đầu dẫn dắt nàng tập luyện pháp thuật.
…………………….
“Đông!” Bối Bối đáng thương liên tục thất bại, lại để cho người ta gõ một cái nữa.
“Đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được nóng lòng cầu thành công, phải tập trung tinh thần!” Cô Ngự Hàn trừng nàng liếc mắt, trách cứ.
“Ta biết sai rồi, chúng ta làm lại nha.” Bối Bối sờ sờ đầu, cộc lốc cười khan vài tiếng, không ngừng cố gắng nhìn hắn.
……. Lại qua một hồi lâu sau.
“Sai rồi, …trước đem chân khí vận đến đan điền rồi mới đưa trở về, đã nói rất nhiều lần, tự làm lại lần nữa đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn đen lại, cái tiểu nha đầu này, không có một lần thành công.
“Được được, đừng tức giận đừng tức giận, ta tập lại a!” Bối Bối khó có được lúc ngoan ngoãn như vậy, lập lại động tác một lần nữa, lại một lần nữa…
“Hừ! Không cần luyện tập nữa, ngươi là đồ đầu gỗ không dạy được!” Cô Ngự Hàn rốt cục nhịn không được muốn phát hỏa, xuất sư bất lợi, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện thu nhận một cái đồ đệ, thế nhưng lại gặp phải một khối gỗ mục.
“A? Ngươi không dạy ta nữa a?” Bối Bối tội nghiệp nhìn hắn, thấy hắn thu hồi Hắc Tinh Ngọc Bội, môi của nàng lập tức rủ xuống.
Cô Ngự Hàn đem Hắc Tinh Ngọc Bội bỏ vào trong túi hương, sau đó nhét vào trong túi của nàng, không để ý tới ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng.
“Cô Ngự Hàn…” Bối Bối bưng ngọc bội trong túi lên, còn chưa chịu buông tha giọng mềm nhũn gọi hắn.
Hắn đưa tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc của nàng, khuôn mặt tà mị tuấn lãng nở rộ một nụ cười, rạng rỡ câu hồn, hắn chớp chớp phượng mục nói: “Tiểu Bối Bối, hôm nay chúng ta không học nữa, hôm sau lại tiếp tục.”
Mặc dù đã khống chế lực đạo không gõ nàng đau, mỗi một lần lại được thấy bộ dáng nàng khả ái ôm đầu co rụt lại, nhưng cũng vẫn khiến hắn đau lòng.
Thôi, hôm nay trước luyện đến nơi chỗ này đã a, dù sao không vội.
“Chính là ta còn muốn tiếp tục luyện nha.” Bối Bối nhất định không chịu đình chỉ, không biết tại sao, trước kia lúc Tiểu Ngoan, không, là Hắc Khi Phong muốn dạy nàng, nàng ngược lại rất nhanh bỏ qua không muốn học, nhưng là đi theo hắn học, nàng lại muốn kiên trì đến học xong mới thôi.
Nàng hy vọng một ngày kia tại lúc cần có thể cùng kề vai chiến đấu …
“Học lâu như vậy, ngươi cũng không mệt sao?” Cô Ngự Hàn đem nàng ôm vào lòng, sủng nịch giúp nàng xoa nắn bả vai, mặc dù nàng có chút ngốc, bất quá đích xác là học rất nghiêm túc, nghiêm túc đến khiến hắn muốn thật sâu yêu thương nàng.
“Ta không mệt a, chúng ta làm lại nha.” Bối Bối làm nũng.
“Không mệt?” Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn chợt sáng lên, bạc môi ngấn thượng một nụ cười tà tà, bàn tay đang xoa bóp trên vai nàng dần dần dao động đến gáy nàng, lưng nàng, mông nàng …
“Khụ…” Bối Bối thiếu chút nữa bị sặc, nàng đưa tay vòng đến phía sau, đè lại bàn tay đang không an phận.
“Cô Ngự Hàn, chúng ta đang nói chuyện đứng đắn, ngươi…ngươi đã nghĩ đến chuyện bậy bạ.” Nàng quai hàm bạnh lên giận dữ.
“Là ngươi nói không mệt a, nếu không mệt chúng ta tiếp theo sẽ cùng làm chuyện “mệt” đi, ngươi nhìn sắc trời hãy còn sớm, còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi.” Cô Ngự Hàn dụ dỗ hướng nàng nháy mắt mấy cái.
“Không… Không được, ta nghĩ ta mới vừa rồi luyện hình như thật sự có chút mệt mỏi, chúng ta cùng đi ngủ sớm dậy sớm cho thân thể khỏe mạnh.” Bối Bối cúi đầu, không nhìn cặp mắt phóng điện kia của hắn.
“A… Đến đây đi!” Cô Ngự Hàn lập tức liền ôm chặt nàng, bạc môi nhanh chóng đặt trúng lên đôi môi nộn ngọt của nàng.
“Uhm uhm…” Bối Bối bị hắn ép tới không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động toàn bộ thừa nhận nụ hôn của hắn.
Đầu ngón tay Cô Ngự Hàn bắn ra một đạo chỉ quang, trướng rèm buông xuống, trên nhuyễn tháp, chăn mền dần dần lăng loạn, trong trướng mạn, nhiệt độ từ từ lên cao…
Bóng đêm, bất tri bất giác rơi xuống, ngoài cửa sổ, một mảnh bóng cây chập chờn, chiếu vào trên trướng rèm, bên trong cũng tựa hồ đang hết sức chập chờn lay động.
★
Hôm sau, Bối Bối hăng hái bừng bừng vọt tới trong thư phòng, đem cửa đẩy ra.
Người ở bên trong đồng thời quay đầu lại nhìn nàng.
“Cô Ngự Hàn, nghe nói hôm nay nơi này có hội chùa nha, chúng ta đi ra ngoài chơi có được hay không?” Nàng không có nhìn rõ ràng người ở bên trong đang làm cái gì liền ồn ào.
Thương Tuyệt Lệ quay đầu lại, dưới ánh mắt ra hiệu im lặng của Cô Ngự Hàn, an tĩnh đứng qua một bên
“Tiểu Bối Bối, lại đây.” Cô Ngự Hàn hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
“Cô Ngự Hàn, có đi hay không a?” Bối Bối đi tới trước mặt hắn, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn.
Đem nàng kéo ngồi vào trên đùi, hắn nhéo nhéo mặt của nàng: “Rất muốn đi?”
“Đương nhiên.” Bối Bối có chút không được tự nhiên muốn từ trên đùi hắn giãy dụa đứng xuống, đỏ mặt hướng Thương Tuyệt Lệ liếc mắt, thấy mặt hắn không chút thay đổi nhìn về phía khác, nàng le lưỡi, Mộc Đầu Nhân[1]!
“Ta và thuộc hạ đang muốn đi ra ngoài bàn bạc một số chuyện, không thể đi cùng ngươi, ta để Thương Tuyệt Lệ đi cùng ngươi có được hay không?” Hắn tiến sát vào cổ của nàng, ngửi ngửi mùi hương trên cơ thể nàng.
“Hắn? Không cần.” Bối Bối bĩu môi, cùng Thương Tuyệt Lệ đi dạo phố, nàng có thể chán mà chết!
“Cô Ngự Hàn, ta muốn cùng Khả Y đi, ngươi không đi tốt càng tốt, nữ nhân đi dạo phố, nam nhân không cần đi theo.” Bối Bối cười híp mắt nói.
Hắn nhéo cái mũi của nàng: “Đây mới là mục đích của ngươi a.”
Le lưỡi, nàng trái lại rất to gan thừa nhận: “Đúng vậy, ta vốn cũng chỉ muốn cùng Khả Y đi, không cần ngươi.”
Nàng đem ba chữ sau cùng nói rất to.
Sau đó rất nhanh nhảy xuống khỏi đùi hắn, quay đầu hướng hắn le lưỡi, rất nhanh chạy đi ra ngoài.
Cô Ngự Hàn sủng nịch lắc đầu, tùy ý nàng đi.
____
[1]Mộc đầu nhân: đồ đầu gỗ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...