Xà Vương Tuyển Hậu

Thương Tuyệt Lệ lạnh lùng nhìn Điền lão chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, hờ hững nói: “Điền lão, tự ngươi giải quyết chuyện này cho tốt, còn tân nương này ta muốn dẫn đi. ”

Nghe vậy, Điền lão giật mình ngẩng đầu lên, liếc nhìn tân nương tử, sau đó cố lấy dũng khí nói: “Thương công tử, nàng là dâu của Điền gia ta.”

“Thật vậy sao?” Thương Tuyệt Lệ hừ nhẹ.

“…” Điền lão mấp máy môi, cuối cùng một chữ cũng trả lời không nổi.

Thương Tuyệt Lệ xoay mặt lại nhìn tân nương tử, vô thức giọng nói trở nên nhẹ nhành hơn: “Cô nương, ngươi không cần sợ, ta sẽ mang cô nương đi gặp Vương, Vương sẽ làm chủ cho ngươi.”

“… Cám ơn ngươi, ta…” Tân nương tử cắn cắn môi, cụp mắt xuống, che dấu ánh nhìn hoảng hốt, im lặng hồi lâu, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, không lên tiếng nói gì nữa.

Cứ như vậy, Thương Tuyệt Lệ trước mặt đám gia nhân rầm rộ của Điền gia, hắn quang minh chính đại đem tân nương tử mang đi.

Chờ sau khi Thương Tuyệt Lệ rời đi, Điền lão phải được hạ nhân đỡ đưa trở về.

Nhìn theo hướng Thương Tuyệt Lệ và tân nương tử vừa rời đi Điền lão giật giật khóe miệng, trên mặt những nếp nhăn chảy xệ của hắn cũng giật theo, trên trán, nếp nhăn càng hằn sâu hơn bao giờ hết …

Những nếp nhăn trên mặt chảy xệ xuống cũng vì thế mà giật giật theo, một nỗi lo lắng thật sâu hãm tại trên mặt, ánh mắt tái nhợt.

Điền gia… Sắp xong rồi…

Dọc theo đường đi nghiêng nghiêng ngả ngả thất thểu đi về, Điền lão gia rốt cục tâm thần hoảng hốt. Về đến nhà, vợ và con gái lập tức ra nghinh đón.

“Cha, thế nào, có… tìm được tân nương của ca ca con hay không, chúng ta nhất định phải đem cái ả tiện nhân đó chôn cùng ca ca!” Điền Quyên Quyên bước đến đầu tiên, ánh mắt quét vào trong đám người lục soát, cũng không thấy có bóng dáng của tân nương tử.

Điền lão thần trí chậm rãi trở về, hắn hổn hển vung tay lên tát nữ nhi hắn một cái: “Ba.”

Âm thanh vang dội vang lên, làm những người khác đều giật mình yên lặng. Điền Quyên Quyên trợn to ánh mắt, tay ôm lấy mặt bị đánh đến sưng lên, ánh mắt ủy khuất rưng rưng: “Cha, người tại sao đánh nữ nhi?”

“Lão gia, người làm sao có thể vô cớ đánh nữ nhi của ta, chúng ta bây giờ chỉ còn lại một mình nó a, ô ô ô… Lòng dạ nào …” Điền phu nhân ôm lấy nữ nhi, lại lần nữa bi ai kêu khóc, oán trách.

Điền lão ánh mắt cũng dần dần đỏ lên, nóng nảy tức giận giậm chân: “Điền gia chúng ta sắp xong đời rồi. Các ngươi có biết Đại nhi là do ai giết hay không! Không phải là cái tân nương tử mà chúng ta mua về kia… là … là Vương giết chết hắn. Vương… Là Vương của Xích Diễm Quốc chúng ta có quyền lực lớn nhất nắm giữ sinh sát trong tay a. Toàn gia chúng ta lần này thật sự xong rồi.”


“Lão gia, ngài đang nói cái gì? Vương… Giết con của chúng ta? Này… Không có khả năng, không có khả năng, làm sao có thể như thế được …” Điền mẫu hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, ánh mắt thất thần, sắc mặt tái nhợt, môi mấp máy thì thào.

“Cha…” Điền Quyên Quyên cũng cảm thấy không thể nào tin được.

“Không cần kêu ta, tất cả là do ngươi thành sự không được nhưng bại sự thì có thừa, ta đã để cho ngươi có cơ hội thật tốt hầu hạ Vương, cầu được thân cận người, ngươi trước không học cách lấy lòng một chút vị Tô công tử Vương mang đến, để có thể được lòng người bên cạnh Vương, còn cố ý bắt hắn ly khai, ngươi có biết hay không … Hắn là Vương Hậu nữ cải nam trang, lại có biết hay không ngươi để tỳ nữ đưa y dẫn tới Thiên viện chỗ ca ca ngươi ở, mới gây thành tất cả hậu quả ngày hôm nay, ca ca ngươi… Thiếu chút nữa liền xâm phạm Vương Hậu! Có thể được chết toàn thây là Vương đã cực đại nhân từ rồi …”

“Tô công tử hắn là…” Điền Quyên Quyên khi nghe đến chuyện này cũng sợ ngây người.

Điền mẫu cuống lên hỏi: “Lão gia, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ? Vương có thể đem cả nhà chúng ta ra chém đầu không, lão gia?”

“…” Điền lão lông mày nhíu chặt, tâm tư bấn loạn, vẫy vẫy tay ra hiệu đi vào bên trong, những người khác hốt hoảng lục tục nối gót theo sau.



Tại khu nhà hoa viên ở vùng ngoại ô, bông tuyết rơi dày đặc, trắng xóa gốc tùng,

Bên trong gian phòng yên tĩnh, trướng mạn ngẫu nhiên rung động vài cái, lại trở nên yên tĩnh, ấm hương từ trong bếp lò tràn ra mùi hương ngào ngạt say đắm lòng người, khiến tiểu người đang ngủ say trên càng thêm an tĩnh tinh thần mà ngủ.

Mí mắt của Bối Bối có chút động đậy, trong giấc mộng theo bản năng đưa tay đi lục lọi bên cạnh, nhưng sao sờ mãi vẩn không thấy hơi ấm quen thuộc, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

“Cô Ngự Hàn …” Nàng bối rối hô lên, do ngủ quá lâu, thanh âm có điểm mất tiếng.

An tĩnh trong nháy mắt, trướng rèm bên giường rất nhanh bị xốc lên, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn hiện ra trước mặt nàng.

“Tiểu Bối Bối, ngươi đã tỉnh.” Hắn cười thật ôn nhu, trấn an sự bối rối của nàng.

Trừng mắt nhìn, Bối Bối trong hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nàng lần đầu tiên không hề lưu luyến chăn ấm ngồi bật dậy, nhào vào trong ngực của hắn, gắt gao ôm chặt không buông.

“Cô Ngự Hàn, ta… ta…” Nàng không biết bản thân đang muốn những gì, chỉ nghĩ nên ôm hắn thật chặt, chỉ có ôm hắn, nàng mới không còn cảm thấy sợ hãi.

Cô Ngự Hàn đưa những ngón tay trắng muốt để ở đôi môi cánh hoa của nàng không cho nàng nói chuyện: “Suỵt … Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần cảm giác có ta ở bên cạnh ngươi là được rồi, ngoan!”

Ánh mắt hắn, không có nụ cười tà khí, không có ánh mắt trêu chọc, không tinh nghịch hấp dẫn trêu người, chỉ có…vô tận ôn nhu, khiến nàng dường như chìm đắm vào trong đôi mắt màu hổ phách lung linh, không thể tự thoát ra được.


“Ừ.” Hồi lâu, nàng rốt cục giống như bị thôi miên, nhẹ nàng đáp lại.

“Ngoan bảo bối.” Cô Ngự Hàn nhẹ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, thật ôn nhu, dịu dàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nói lên vô hạn nhu tình.

Đưa tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ những sợi tóc đang phủ lên má nàng, vuốt thật nhẹ, thật nhẹ nhàng, xúc cảm thoải mái làm cho nhịp tim đập của nàng dần dần trở nên bình ổn, nàng giống như một chú mèo ngoan nằm trong lòng hắn, mặc hắn vuốt ve khuôn mặt, tham luyến mùi vị ấm áp trên người hắn.

Bị hơi thở ấm áp của hắn bao lấy, trong trí nhớ cái tên hoa lục đại xà lạnh như băng kia tựa hồ nhạt dần trong đầu nàng…

Nhớ ra cái con xà kia, nàng cũng nhịn không được lại thoáng run rẩy, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhược nhược dừng ở trên mặt hắn: “Cô Ngự Hàn, ta… có một con rắn… Hắn, ta giết hắn?”

Khi đó, nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết cái con xà ác tâm kia, nàng thật sự có năng lực giết chết một con đại xà sao?

Trong lúc mơ hồ, nàng tựa hồ nhớ kỹ ngực bản thân rất nóng, tựa hồ có một cỗ khí đang ở đó lưu chuyển quay cuồng, sau đó… Đại xà kia đã bị nàng đáng văng ra ngoài?

Trong lúc nàng đang khổ sở suy nghĩ, thì một bàn tay ấm áp, xoa xoa khắp mặt nàng, ôn nhu: “Tiểu Bối Bối, không cần nghĩ đến việc đó nữa …”

“Chính là ta đã giết người.” Bối Bối cắn môi, ánh mắt khổ sở nhìn hắn.

Nàng thật tình không muốn, từ nhỏ đến giờ, nàng mới lần đầu tiên có cảm giác muốn giết một người đến vậy, mà nàng, cũng đã thật sự giết, mặc dù nàng vẫn không rõ là giết như thế nào, nhưng nàng xác định người kia là do nàng giết chết.

Cô Ngự Hàn lại đưa ngón tay để ở môi của nàng: “Hư … Không có việc gì, hắn đáng chết, ngươi là vì dân trừ hại, tên bại hoại như thế còn sống trên thế gian này ngày nào sẽ gây họa cho các cô nương khác ngày đó, cho nên, ngươi là thay trời hành đạo.”

Tiếng nói ôn nhu của hắn đầy vẻ từ tính mê hoặc, trấn an tâm tình của nàng.

Sau này hắn không bao giờ … làm những chuyện đàn bà như thế nữa!

Ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình, nàng từ từ nắm chặt thành quyền, đúng vậy, nàng đã giết tên điên kia, tuy trong lòng cảm giác thật khó chịu, nhưng là, trong lòng nàng tuyệt đối không hối hận, nàng hận cái tên điên kia ở trên người nàng sờ loạn, thật hận!

Sờ loạn…

Nàng cuống quít kéo vạt áo ra, nhìn vào bên trong da thịt của nàng, tìm kiếm những dấu vết làm nàng cực hận kia.


Không có… Không có…

Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nàng không phát hiện cử động của mình đang hào phóng cỡ nào, y phục của nàng bị nàng kéo ra, hai quả đào trắng tròn bên trong như ẩn như hiện, y phục đã lệch qua đến tận vai, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Tiểu Bối Bối, ngươi là đang câu dẫn ta sao?” Tiếng nói trêu chọc đầy mị hoặc vang lên bên tai nàng.

Nàng ngẩn ra, đột nhiên hoàn hồn, kinh hô một tiếng cầm quần áo kéo nhanh, có chút xấu hổ trợn mắt nhìn vào tên nam nhân lại trở nên du côn, du côn tuấn nam: “Cô Ngự Hàn, ai thèm câu dẫn ngươi, ta chỉ là à … Đang nhìn…”

Vừa nói vừa nói, nàng lại cắn môi cánh hoa, không thể nói thêm gì nữa, nàng cũng không muốn nhắc đến cái đoạn kí ức ác tâm đó.

“Đang nhìn cặp đôi mỹ lệ của ngươi có bị ta làm cho lớn lên hay không? A… Ta đây có thể rất khẳng định nói cho ngươi biết, so với lần đầu tiên của ngươi, hiện tại nó đã lớn hơn nhiều, thật vừa vặn trong lòng bàn tay ta.” Ánh mắt mê muội của Cô Ngự Hàn bắt đầu nheo lại, động tác rất nhanh đem hai tay đang nắm vạt áo của nàng mở ra, đồng thời kéo 2 tay nàng bắt chéo ra phía sau lưng nàng, một tay đồng thời đặt lên cặp đôi trắng rất tròn của nàng, mắt đầy tình dục bóp nhẹ mấy cái.

“Ách…” Bối Bối thiếu chút nữa nín thở ngân lên.

Mặt nàng phút chốc trở nên đỏ ửng.

Tay nàng ở sau lưng giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn, động tác và ánh mắt đầy vẻ tà khí của hắn làm nàng muốn phun hỏa: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái… tên háo sắc đáng chết này, nhanh… Mau buông, a, ngươi còn bóp…”

Cô Ngự Hàn cười đến liệt miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, nháy mắt mấy cái với nàng, vừa hôn gió vừa dùng mị nhãn khiêu khích nàng, cố ý càng lúc càng thêm hạ thấp thân người đè xuống, khiến lưng nàng càng lúc càng áp sát xuống giường, sau đó, nụ hôn cực nóng rơi vào xương quai xanh của nàng, dần dần đi xuống…

“Uy uy uy, Cô Ngự Hàn! Ngươi cái … cái tên … cái tên chủng xà động dục này… a, không được thoát quần áo của ta, Cô Ngự Hàn…” Bối Bối vừa xấu hổ, thân thể cực lực giãy dụa không những tránh không thoát, lại càng như tiếp sức cho đôi môi hắn trượt xuống sâu hơn, vì môi hắn một mực dính sát vào da thịt của nàng.

Cảm giác được đôi môi ấm nóng của hắn đang hôn trước ngực, Bối Bối – mặt càng thêm đỏ bừng, đến mức khiến cho cả vùng cổ cũng nhiễm đỏ ửng.

Trời ạ, cái tên nam nhân động dục này!

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, ngực phập phồng càng lúc càng nhanh, làm hắn nhẹ nhàng bật cười, giọng nói của hắn vang lên từ giữa cặp tuyết lê của nàng, giọng nói đầy mê muội: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết hay không da thịt của ngươi hiện tại rất đẹp rất mê hoặc, đỏ tươi ướt át giống như quả đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.”

Hắn quả thật là cắn, nhưng lại cắn thật nhẹ nhàng!

“Cô Ngự Hàn, ân … Đừng, đừng như vậy, để ta ngồi dậy, ân … Cô Ngự Hàn…” Bối Bối tức chết bản thân, dĩ nhiên phát ra cái loại âm thanh này, muốn khóc thét lên, hảo xấu hổ a.

“ Nhất định không cho ngươi ngồi dậy, ta cảm thấy tư thế như thế này mới tốt, ngoan, để ta thỏa mãn một chút a.” Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng trả lời cho có lệ, tiếp tục tại trên da thịt trắng noãn của nàng để lại những dấu vết của hắn.

……..

Trong lúc Bối Bối mềm yếu vô lực, chỉ có thể tùy ý cho hắn muốn làm gì thì làm, hắn buông tay nàng ra, đồng thời đem nàng ôm chặt trong lòng, cười khe khẽ bên tai nàng khi thấy ánh mắt nàng trở nên mê ly vô lực, đưa lưỡi khẽ liếm lên đôi môi phấn hồng của nàng.


“Tiểu Bối Bối, nhìn vẻ mặt ngươi hình như vẫn còn chưa thỏa mãn vừa ý phải không?” Hắn đưa tay cọ cọ khắp mắt nàng, tà khí cười khẽ.

“A…” Bối Bối đột nhiên tỉnh thần, đưa tay đẩy hắn ra, thẳng người ngồi dậy, lại đột nhiên cảm giác ánh mắt của hắn rất nóng bỏng nhìn chăm chăm vào hõm cổ của nàng, nàng theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống.

“A…” Nàng – mắt hạnh thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài, những chỗ có thể đưa mắt nhìn thấy, đều loang lổ những dấu hôn của hắn, trải rộng khắp vũng da thịt nơi hõm cổ của nàng.

Bối Bối bất tri bất giác vội vàng kéo hảo y phục, tức giận địa trừng hướng hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi cái tên sắc xà động dục này!”

“Tiểu Bối Bối, ngươi làm sao có thể nói ta như vậy a, người ta thật sự rất đáng thương nha, nhân gia chỉ là đối với ngươi kìm lòng không được, ngươi như thế nào có thể dùng từ bất hảo – nghe như vậy để hình dung nhân gia a.” Cô Ngự Hàn kéo áo ngủ bằng gấm lên che mặt, lên án nàng vô tình.

Thấy hắn đột nhiên từ tà ác lại biến thành bộ dáng của một tiểu tức phụ, Bối Bối đôi mắt thoáng chốc dại ra.

Ách! Cái tên nam nhân này có thể … hay không… đừng có thay đổi sắc mặt liên tục nhanh như chớp như vậy giùm nàng được không, đến cái từ “Nhân gia” kinh khủng như vậy cũng dùng tới.

“Ngươi thật vô tình.” Cô Ngự Hàn đưa mắt liếc nàng, môi mím lại đầy oán trách, sau đó lại giả vờ thương tâm dùng góc chăn lau lau khóe mắt.

Bối Bối nhịn không được khóe miệng co quắp thoáng cái, miệng hết mở lại đóng, rốt cục nhịn không được bật cười: “Cô Ngự Hàn, ngươi diễn tốt thật, rất ra dáng một cô con dâu nhỏ ủy khuất nga, ha hả a…”

Nói xong lời cuối cùng, nàng nhịn không được cười đến run rẩy.

“Ngươi còn cười nhân gia, ô… Nhân gia thật đáng thương, một bầu tình ý cứ như vậy bị ngươi chà đạp, thật không có thiên lý a, tình cảm xuất phát từ nội tâm của ta lại bị đối xử như vậy, ta không muốn sống nữa.” Cô Ngự Hàn ra sức diễn thật “mềm mại”, diễn được càng lúc càng ra sức nhuần nhuyễn

“Ha ha ha…” Bối Bối cũng nhịn không được nữa cười đến thoải mái.

“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, nếu như sau này ngươi có bị cướp mất ngôi vua, có thể đổi nghề ca diễn, ngươi rất có thiên phú!” Nàng vừa cười vừa nói.

Cô Ngự Hàn lúc này mới đem áo ngủ bằng gấm hạ xuống không còn che giấu ánh mắt nữa, truyền đến nàng một cái mị nhãn: “Ta cảm giác được bản thân cũng có chút tài năng thiên phú, nếu như Bối Bối cưng không cảm thấy ta đi ra ngoài diễn sẽ dọa người, ta sẽ đi diễn kiếm tiền nuôi Bảo Bối cưng của ta vui vẻ.”

“Phốc… Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi muốn hại ta thổ huyết sao? Ha ha ha… Bái phục, ngươi như vậy thật sự… Nghiêng nước nghiêng thành a…” Bối Bối nhịn không nổi ôm bụng cười lớn, tay chống vào đầu gối mới vững được

Hắn vốn là có khuôn mặt mỹ lệ một bộ hồ ly tinh, bây giờ còn giả vờ nhăn nhó uhm…, mỗi động tác đầy lực hấp dẫn, dụ dỗ, đúng là mỹ nam họa thủy.

Nhìn nàng cười đến cười toe tóet, trong ánh mắt Cô Ngự Hàn tràn đầy vui vẻ, thỏa mãn kèm theo một tia an ủi, nàng rốt cục đã cười, không còn canh cánh trong lòng sự kiện kinh hoàng kia, cũng không phí công hắn cực khổ diễn cho nàng xem.

Hắn nhìn một chút chiếc áo ngủ bằng gấm vừa dùng để che nửa khuôn mặt của bản thân, hai tay buông lỏng, chiếc áo lập tức rơi xuống, sau đó hắn rất ghét bỏ nhíu nhíu mày, sách, thật sự là quá đàn bà!

Bả vai thoáng run run, hắn âm thầm đối với chính mình ác tâm lẩm bẩm, đàn bà! Sau này cũng tránh làm những chuyện tổn hại hình tượng như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui