Xà Vương Tuyển Hậu

Cô Ngự Hàn nói một câu hàm ý trêu chọc, làm Bối Bối đang ngây ngô cũng phải tỉnh táo lại, nàng nhảy khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, ngửng đầu ngang ngạnh trừng mắt với hắn: “Ngươi sao có thể nói con gái nặng, đây là điều rất tối kị không ai được nói, nhất là ngươi, lại càng không thể nói!”

Hai tay khoanh trước ngực, Cô Ngự Hàn chớp mi, nàng tựa hồ hoàn toàn quên bản thân đang ở chỗ nào, còn rất thản nhiên cãi lý ầm ĩ với chàng!

“Sao? Tại sao ta không thể nói.” Hắn có chút buồn cười nhìn ánh mắt tròn xoe như hàm chứa đầy sao trời của nàng.

Bối Bối bực mình liếc mắt nhìn hắn, than thở nói: “Nam nhân có phong độ nhất định không ở trước mặt nữ hài tử nói nàng nặng, huống chi ngươi cũng rất đẹp trai, ôm ta trong tay, nhìn thẳng mặt ta mà nói ta mập, thật mất mặt.”

“Mặt mũi? Xin hỏi vị thục nữ nửa đêm trèo tường còn muốn giữ mặt mũi hay sao?” Cô Ngự Hàn ác ý cười nhạo một tiếng, nhấn mạnh vào hai chữ “trèo tường”, bộ dáng ung dung nhìn nàng há hốc mồm mà không có cách nào phản đối.


“Ngươi…” Bối Bối không phục muốn phản bác, lại không tìm được lý do thích hợp.

Cuối cùng, nàng nuốt hai chữ không phục vào, cười hì hì nhìn hắn, con mắt đảo vòng, đưa tay tùy tiện sờ sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người ta đố kỵ của hắn:

“Ha hả…Bất quá nhìn đẹp trai như vậy, ta liền không so đo.”

Tay nàng không đợi hắn có phản ứng nhanh chóng buông xuống, trong tay vẫn lưu lại những cảm giác dễ chịu, nàng cười giống như mèo ăn vụng được cá, rốt cục tìm được khuôn mặt dễ nhìn, sờ thật tốt!

Động tác của nàng quá nhanh, Cô Ngự Hàn khó lòng phòng bị, phải nói hắn không nghĩ tới việc đề phòng nàng, hắn không phản kháng mà mặc kệ bàn tay nhỏ bé của nàng lướt qua trên mặt.

Tay nàng mềm mại ôn nhu ấm áp, cảm giác cũng khá tốt, mặc dù đây là hắn lần đầu tiên bị một nữ nhân như vậy khinh bạc, lại là một nữ nhân có vóc dáng nhỏ bé hơn hắn rất nhiều.

“Thế nào? Da ta có tốt không?” Hắn cúi người, ghé xuống mặt nàng, tắm trong ánh mắt nàng, con mắt đen bóng ẩn hiện những tia sáng mong chờ..

Da thịt trên mặt cảm nhận được hơi ấm từ hắn phả vào, khuôn mặt Bối Bối đỏ lên, nàng có thể ăn trộm đậu hủ, nhưng bị nam nhân như vậy tới gần… Vẫn còn cảm thấy có chút thẹn thùng.

Sau một hồi suy nghĩ, ngẩng mặt lên, Bối Bối lấy thêm dũng khí đưa tay đẩy vào ngực hắn, bĩu môi che dấu khuôn mặt ửng hồng của mình, trả lời qua loa tắc trách: “Có thể, sau này cần phải bảo dưỡng nhiều hơn mới có thể phát triển.”


Cô Ngự Hàn thừa sức nhận ra trong mắt nàng hiện rõ ánh thẹn thùng mà vẫn còn giả thành bộ dáng hào khí, khóe miệng nhếch lên,cũng không vạch trần nàng: “Xem ra phải xin cô nương chỉ bảo.”

Bối Bối nhìn ánh mắt cười cợt của hắn, cảm thấy không được tự nhiên, đồng thời, liếc mắt thấy nơi vừa rồi mới phát ra ánh sáng hồng tím đã không còn bất kỳ ánh sáng nào, chú ý tức thì dời đi.

“Di? Nơi đó như thế nào không phát quang? Kỳ quái, chẳng lẽ mới vừa rồi ta bị hoa mắt?” Nàng lầm bầm lầu bầu.

“Nơi đó vốn không có ánh sáng.” Cô Ngự Hàn phóng mắt từ trên cao nhìn xuống, dáng vẻ như đang bắt trộm.

Làm sao trễ vậy mới phát giác ra, nhìn ánh mắt của hắn, Bối Bối cũng cảm giác được có chuyện không đúng, nàng dè dặt lui ra phía sau một bước, húng hắng nói: “Không phải ngươi ngụ ở đây đó chứ?”

Cố tình im lặng trong thoáng chốc, hắn chủ tâm đợi xem bộ dáng khẩn trương của nàng, sau đó đợi đến khi trong ánh mắt nàng ẩn chứa một điểm nhỏ mong chờ, gật đầu: “Tại hạ đúng là chủ nhân của phòng này, không biết cô nương nửa đêm trèo tường tới chơi có chuyện gì quan trọng?”


Khuôn mặt Bối Bối suy sụp hẳn, hy vọng cuối cùng đã mất, nàng hơi đảo đôi con ngươi, húng hắng ho liên tục: “Ha hả a… Vậy không làm phiền, không cần tiễn.”

Nói xong, nàng xoay người nhanh chân nghĩ định chạy, nhưng chưa được nửa bước, liền bị ai đó từ phía sau túm áo xách về, hai chân khua loạn trong không khí: “Uy uy uy, buông, ta cũng không cố ý vào phòng của ngươi, không cần hẹp hòi như vậy, hẹp hòi hẹp hòi…”

“Cô nương, ta nghĩ chúng ta cần tâm sự kĩ lưỡng về hành vi của ngươi…” Cô Ngự Hàn thấy nàng giãy dụa đau khổ cũng không quan tâm, dễ dàng mang theo nàng đi về tẩm cung, tiểu nữ nhân có thể đùa giỡn tốt như vậy sao có thể để cho nàng chạy mất, vui thú của hắn có phải lúc nào cũng dễ dàng tìm ra đâu.

___

*Đậu hủ: da thịt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui