Tin tức truyền đi rất nhanh, không quá nửa ngày, mọi người đều biết tin tức đứa con gái xấu xí sắp bị vứt bỏ rồi. Đến cả Sở Minh Hiên đang nằm dưỡng thương trên giường cũng nghe thấy.
Chuyện này nằm trong dự liệu của cậu. Nói cho cùng Kim Đậu Đậu cũng quá xấu, sau khi Trường Sinh khỏi rồi, không thích cô ta là rất bình thường. Cậu không đồng tình với cô, chỉ lo lắng. Lo lắng lời chú Tư cậu nói sẽ biến thành thật.
Nếu như lời chú Tư nói là thật, vậy trước đó trong tình thế cấp bách, cậu coi như đã đưa cho cô ngọc bội rồi? Sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cảm giác của cậu đối với Kim Đậu Đậu thay đổi tương đối phức tạp. Một mặt cảm kích cô cứu tính mạng cậu, một mặt vẫn không muốn có quan hệ gì với cô.
“Cô ấy là tình cảm chân thành đời này của cháu...”
“Đừng nói chú Tư không nhắc nhở cháu. Sau này cầu cũng không được, đều là do cháu tự tìm.”
Lời của chú Tư giống như giọng ma vọng về.
Sở Minh Hiên phiền não, quyết định vẫn là hỏi chú Tư xem.
“Mẹ, chú Tư đâu? Con muốn gặp chú ấy.”
Sở Minh Hiên đột nhiên mở miệng, Sở phu nhân đang gọt táo ngẩn ra, “Được, mẹ hỏi ba con xem. Con tìm chú Tư có chuyện gì không?”
“Con không cẩn thận làm mất miếng ngọc chú ấy tặng con rồi.”
Sắc mặt Sở phu nhân thay đổi liên tục, rất nhanh liền thở dài, “Lát nữa phải xin lỗi chú Tư tử tế, biết chưa hả?”
Sở Minh Hiên híp mắt lại, “Con biết rồi.”
Quả nhiên, Sở gia trên dưới đối với chú Tư của cậu không phải kính trọng, mà là... kính sợ. Hơn nữa sự kính sợ này đã vượt xa phạm vi cậu có thể tiếp nhận. Vừa rồi cậu nói nhiều như vậy, ít nhiều có chút ý thăm dò. Lần này bị bắt cóc, cậu bị thương nghiêm trọng. Nếu như mẹ cậu chỉ kính trọng chú Tư, chắc chắn sẽ nói với cậu là không phải chỉ là một miếng ngọc thôi sao, chỉ cần người quay về là tốt rồi. Nhưng mẹ cậu lại do dự mấy lần, nói cậu phải xin lỗi chú Tư tử tế. Mạng của Sở Minh Hiên cậu chẳng lẽ còn không quan trọng bằng một miếng ngọc chắc?
Thật là nực cười!
Rất nhanh chú Tư đã đến rồi. Đi theo sau lưng anh ta còn có một cái đuôi nhỏ. Gây ra chuyện như vậy, Diệp Tinh Trạch cũng không dám đến trường, so với bị Đậu Đậu tính sổ, cậu càng muốn tán gẫu với bệnh nhân hơn. Cho nên cậu dứt khoát không đến trường, mang đồ bổ đến bệnh viện thăm Minh Hiên. Gặp chú Tư ở dưới tầng bệnh viện, liền cùng nhau lên.
Sở Liên Thành mặc trường bào màu xanh thẫm, hoàn toàn không ăn khớp với phòng bệnh.
“Minh Hiên, tìm chú có chuyện gì à?”
“Cháu làm mất ngọc rồi.”
“Ừ, chú biết rồi.”
“Chú Tư, cháu xin lỗi, cháu không bảo quản được đồ chú tặng cho cháu.”
“Người không sao là tốt rồi.”
“... Cám ơn chú Tư.”
Diệp Tinh Trạch đứng ở bên cạnh nghe một lúc, hình như hiểu ra chuyện gì ghê gớm lắm. Bên trong ngọc bội của Minh Hiên có linh lực, ngọc bội lại là do chú Tư tặng. Cũng chính là nói chỗ chú Tư còn có đồ tương tự như vậy đúng không?
Diệp Tinh Trạch âm thầm khen mình lanh trí, cảm thấy mình rất cần phải tạo cảm giác tồn tại.
“Chú Sở, ngọc bội là chú cho Minh Hiên sao?”
Sở Liên Thành nhìn Diệp Tinh Trạch sáng mắt lên, không hiểu gì gật đầu, “Ừ, sao thế?”
“Vậy… vậy chú có thể cho cháu một miếng không?”
“...”
“Chú không thể quá thiên vị như vậy được. Minh Hiên có, tại sao cháu lại không có?”
Sở Minh Hiên, “...”
Sở Liên Thành, “Chú nhớ là hình như cháu không phải là cháu ruột của chú.”
Sau đó bầu không khí đầy lúng túng. Tên ngốc chịu đả kích, tâm hồn trẻ thơ toàn là bóng đen.
Sở Minh Hiên yên lặng khen ngợi chú Tư nhà mình, ho khan hai tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “Chú Tư, lần trước chú nói nếu lại đưa cho cô ấy, kết quả sẽ không chắc chắn đúng không ạ?”
“Không, bây giờ chắc chắn rồi.”
“Chắc chắn rồi?”
Không phải chứ? Cậu không muốn có quan hệ gì với Kim Đậu Đậu đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...