Tiệm chụp ảnh áo cưới Thời Quang là một cửa hàng có phong cách rất cổ xưa. Yêu Nghiệt dắt cô xuống xe, lúc nhìn chăm chú hai chữ kia, nhìn một lúc lâu… Hai người bỗng nhiên có dự cảm xấu?
Đậu Đậu hỏi Tứ Bất Tượng, biết cửa hàng chụp ảnh cưới này không có lịch sử đen cũng không có người chết, lúc này trái tim mới thoáng thả lỏng một chút.
Có lẽ đây chỉ là ảo giác của cô.
Sở Ngọc Bình cùng dì Khương đã đến đây từ trước, ung dung ngồi ở trên ghế sofa ăn bánh ngọt trong cửa hàng. Thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt cùng nhau đi vào, có cảm giác cải trắng nhà mình bị lợn rừng ở bên ngoài cướp mất.
“Mẹ, dì Khương, chào buổi chiều ạ.”
Đậu Đậu lễ phép chào hỏi, rồi đâm Yêu Nghiệt một chút.
Yêu Nghiệt nghe lời chào hỏi, “Mẹ, dì Khương, chào buổi chiều.”
Dì Khương vội vàng nói, “Chào tiểu thư, chào cậu.”
Sở Ngọc Bình mang vẻ mặt hiền lành vẫy tay với Đậu Đậu, lúc đối diện với Yêu Nghiệt thì hừ một tiếng coi như chào hỏi.
Đậu Đậu bất đắc dĩ đi đến bên cạnh bà ngồi xuống, “Mẹ đang mang thai tại sao còn chạy đến đây làm gì ạ? Chụp ảnh cưới thôi mà, một mình con cũng có thể làm được.”
“Còn không phải là mẹ sợ con bị người ta chiếm tiện nghi hay sao?”
Sở Ngọc Bình nói xong thì bản thân lại lúng túng trước. Tiện nghi của Đậu Đậu không phải đã sớm bị ngài Cửu đây chiếm mất rồi sao? Nếu không, sao có thể kết hôn nhanh như vậy chứ?
Sở Ngọc Bình lúng túng một lúc, vẫy tay để nhóm nhân viên cửa hàng đi đến, “Đây là con gái tôi, các cô đưa nó đi thử váy cưới trước đi. Tôi muốn nói mấy câu với con rể.”
“Vâng, Cố phu nhân.”
Hai nữ nhân viên cửa hàng một trái một phải làm tư thế xin mời, Đậu Đậu đứng lên, quăng cho Yêu Nghiệt một ánh mắt bảo trọng.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, nghĩ thầm: Hắn cần gì phải bảo trọng chứ? Cô mới phải là người cần bảo trọng đó ok? Đã nói là sẽ theo sát bảo vệ cô một tấc cũng không rời, nhưng bây giờ bị bà mẹ vợ này ép buộc tách ra là cái gì quỷ gì vậy?
Nhưng không sao, hắn phân một chút yêu lực ra ngoài là được rồi.
Yêu lực này theo sàn nhà đi đến phía trước, đuổi kịp Đậu Đậu, nhanh chóng quấn lên cô, bọc cô thành một con tằm.
Đậu Đậu hết chỗ nói, lắc đầu, tiếp tục theo nhân viên cửa hàng đi đến phòng thử quần áo.
Trong phòng thử quần áo đã treo hơn hai mươi bộ váy mà bọn cô đã chọn từ trước đó.
“Cô Cố, xin hỏi cô muốn thử bộ nào trước ạ?”
Đậu Đậu nhìn lướt qua, tùy tiện chỉ một bộ váy màu đỏ, “Thử cái này trước đi.”
Một nữ nhân viên trong đó hơi sửng sốt một chút, cúi đầu chỉ bộ váy dài màu trắng đầu tiên ở bên trái, “Nên dựa theo trình tự đi ạ, nếu như bên nam mặc không phù hợp thì lại phải đi đổi.”
Đậu Đậu nhìn về phía nữ nhân viên cửa hàng này, không nhìn ra sơ hở gì cả, bèn gật đầu, “Ừ, vậy thì cứ làm theo trình tự đi.”
Nữ nhân viên cửa hàng lấy váy xuống, “Cô Cố, có cần một người ở lại mặc giúp cô không ạ? Khóa kéo của bộ váy này ở sau lưng, rất khó kéo.”
“Cũng được.”
Đậu Đậu nói xong, như nghĩ đến cái gì đó thì lập tức đổi ý, “Không cần, để tự tôi làm là được rồi!”
“Chỉ… chỉ kéo khóa lên giúp cô một chút mà thôi, sẽ không nhìn loạn đâu ạ.”
Nữ nhân viên cửa hàng cúi đầu thấp hơn, mặt già củ Đậu Đậu cũng đỏ lên. Không phải là cô không muốn để cho người khác giúp đỡ, mà sự thật là… trên người cô toàn dấu vết, không có cách nào để cho người khác giúp được!
“Để tự tôi làm, có một vĩ nhân đã từng nói, chuyện của mình phải tự mình làm, nhưng mà vẫn cảm ơn cô nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...