Yêu Nghiệt yếu ớt đề nghị, nếu như không phải là vì bất đắc dĩ không thể để cô biết được thì hắn cũng sẽ không nói như vậy.
Đều do con nhân yêu thối này! Vặn vẹo mãi không chịu phối hợp, nếu không cần gì phải giấu vợ hắn vào trong chứ? Chỉ cần một cái liếc mắt là có thể hoàn thành giao dịch rồi biết không?
Việc này xin hãy tham khảo Lý Vân Đức. Gã ta là một Quỷ Vương, Lý Vân Đức có thể làm được chuyện này, gã lại không làm được chắc?
Mà thôi, mặc dù hắn nắm được nhược điểm của Vạn Tu Viễn… Đúng thế! Hắn nắm được nhược điểm của Vạn Tu Viễn mà. Vậy thì vì sao hắn còn phải để vợ chịu uất ức chứ?
Yêu Nghiệt lập tức đổi giọng, “Vợ à, đừng nóng giận đừng nóng giận, anh chỉ đùa với em thôi mà!”
Đậu Đậu dỗi không để ý tới hắn, làm bộ muốn đi ra ngoài.
Yêu Nghiệt nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, rồi đường hoàng ôm lên trên đùi, “Ngoan, không tức giận, anh đùa với em thôi. Dù uất ức ai cũng không thể uất ức em được...”
Đậu Đậu không nhìn ra được chút sơ hở nào, âm thầm véo hắn một phát, vội vàng nhảy xuống từ trên đùi hắn. Một bãi thức ăn cho chó này làm Vạn Tu Viễn ăn đến khóe miệng giật một cái.
“Cửu điện hạ, tôi khuyên anh một câu, cứ rắc thức ăn cho chó thì sẽ chết sớm đó...”
“Một mình anh đi chết ấy, nói bậy cái gì thế hả? Dù sao muốn chết cũng là anh chết trước, không đúng, anh đã chết rồi!”
Đậu Đậu không cam lòng tỏ ra yếu thế đáp lại Vạn Tu Viễn một câu, ngay sau đó Yêu Nghiệt lại bổ một đao, “Ừ, anh thấy vợ nói rất đúng!”
Sau khi đâm một đao thì lại âm thầm phi ra một đao giết heo: Tôi thấy tôi bị dáng vẻ như đàn bà của anh chít chít meo meo một vòng làm giận điên lên nên quên mất tôi còn có lịch sử đen của anh nữa.
Khóe miệng Vạn Tu Viễn giật một cái: Anh có ý gì hả?
Yêu Nghiệt nhướn mày: Có ý gì à? Nghĩ lại xem, Quỷ Vương đại nhân trong mười phương Quỷ Vực, năm đó lại được đám đàn ông tích góp từng chút công lực cho, nếu như truyền chuyện này ra ngoài, sợ rằng nghe có chút không tốt lắm...
“Ly Cửu Ca! Anh muốn đánh nhau có phải không?”
“Không muốn, nhưng nếu như anh không bỏ qua cho những quỷ tốt trong nhà quỷ, vậy thì tôi cũng không ngại luyện tập với anh một chút.”
Xong rồi hắn âm thầm bổ sung: Nhanh chóng đồng ý đi, không phải là để anh tra thân thế của một người giúp tôi thôi sao, lằng nhằng như đàn bà ấy, không ngại mất mặt à?
Vạn Tu Viễn ghét nhất là bị người khác nói mình như phụ nữ, âm thầm hỏi Yêu Nghiệt một câu: Những thứ này không phải là Lý Vân Đức nói đấy chứ?
Người biết lịch sử đen của gã ta đều đã chết hết, mà trong những người chết còn nhớ rõ chuyện này chỉ có Lý Vân Đức mà thôi!
Nắm tay của Vạn Tu Viễn nắm chặt đến mức vang lên tiếng cót két, được Yêu Nghiệt trả lời một cách khẳng định thì lập tức mở miệng, “Tôi biết tôi không đánh lại được anh, cho nên tôi cũng không tự chuốc lấy cực khổ cho mình làm gì. Nhưng công phu sư tử ngoạm này của anh có phần hơi quá đáng.”
“Không có cách nào khác, ai bảo tôi ngay thẳng đâu chứ?”
Yêu Nghiệt nói xong, nhìn về phía Lý Vân Đức đang nghe lén ngoài cửa. Lý Vân Đức cảm kích nhìn về phía Yêu Nghiệt, quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái với hắn.
Nhưng mà cái dập đầu này của ông ta, suy cho cùng thì có chút sớm.
Bởi vì Yêu Nghiệt cho ông ta hy vọng, nhưng đoạn đối thoại kế tiếp với Vạn Tu Viễn lại biến hy vọng thành tuyệt vọng.
Cuộc đối thoại này như sau:
“Anh ngay thẳng nhưng tôi lại không, những con quỷ tốt kia, trừ phi anh giết tôi, bằng không thì không có một con có thể còn sống mà đi ra khỏi nhà quỷ.”
Muốn quỷ tốt à? Anh đây tuyệt đối là công phu sư tử ngoạm đó! Không được! Nhiều lắm là cho anh một nửa thôi!
“Dù sao con người không thể sống mãi ở trong thù hận được, quỷ cũng giống vậy. Hơn nữa không phải là tôi không nhượng bộ, tôi chỉ muốn hỏi hỏi xin anh quỷ tốt mà thôi...”
Nếu như Diêm Quân biết anh dùng việc công để báo thù riêng thì anh cứ nghĩ kết quả của anh một chút đi.
“... Lý Vân Đức phải ở lại, còn những quỷ tốt khác thì anh có thể mang đi.”
Yêu Nghiệt, “Được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...