Vạn Tu Viễn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Đậu Đậu một hồi, nói, “Đây là … người phụ nữ mà Hắc Bạch Vô Thường nói đến à?”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ.”
“Anh tìm đến tôi, là vì…”
“Tất nhiên là bảo anh tha cho đám quỷ trong nhà quỷ rồi!”
Yêu Nghiệt vội vàng cắt đứt lời nói của Vạn Tu Viễn, chỉ sợ gã ta nói ra câu gì tiết lộ thân phận của Đậu Đậu.
Vạn Tu Viễn cũng biết nghe lời, nở nụ cười, nói, “Ồ, muốn tôi thả quỷ trong nhà quỷ sao? Cửu điện hạ tự tin như vậy à? Đã như vậy, chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé?”
Lời nói của Vạn Tu Viễn quá mức mập mờ, không, dáng vẻ của gã đã quá mập mờ, quá thu hút người khác. Đậu Đậu nghe xong lời của gã thì cực kỳ cực kỳ khó chịu, “Không được! Tôi không đồng ý!”
Cô vốn nghe xong lịch sử của tên Vạn Tu Viễn thì rất đồng tình với gã, còn gã thì tốt rồi, dám đánh chủ ý lên Lão Cửu nhà cô!
Xem ra người này mặc kệ là thẳng hay là cong thì vẫn bị người khác bẻ cong, cong đến cong đi như vậy thì cũng không thẳng lại được! Cho nên cô sẽ không đồng ý để Lão Cửu nhà cô ở riêng với một tên cong đâu nhá!
Khụ...
Xem ra Yêu Nghiệt có thể yên tâm vợ hắn cũng sẽ không vì Vạn Tu Viễn quá đẹp mà vứt bỏ hắn.
“Cô không đồng ý á? Xin hỏi... cô là cái gì hả?” Vạn Tu Viễn nổi lên ác thú, nụ cười càng xán lạn hơn. Gã ta còn đứng lên cố ý quay một vòng xung quanh Yêu Nghiệt, suýt nữa làm Yêu Nghiệt buồn nôn đến chết, “Vạn Tu Viễn, mau cút về chỗ ngồi của anh đi! Cô ấy là vợ của tôi!”
“Ồ ~ vợ à...”
Vẻ mặt Vạn Tu Viễn bỡn cợt nở nụ cười, gật đầu, một bộ cực kỳ ngoan ngoãn, “Thôi được rồi, cứ coi như cô ấy là vợ của anh đi.”
“Này! Lời này của anh có ý gì? Cái gì gọi là coi như là hả? Tôi vốn đúng là như thế mà!”
Đậu Đậu vỗ bàn, hận không thể chỉ vào mũi Vạn Tu Viễn mắng nhân yêu* thối.
* Nhân yêu: Là chỉ những người đàn ông mà lại có khuôn mặt, cử chỉ, hành động như phụ nữ, hay còn gọi là gay.
Nhưng mà lý trí của cô vẫn còn ở đây, cô vẫn biết chắc là người đàn ông của cô là chỗ quen biết cũ với Vạn Tu Viễn. Còn nữa, cái từ nhân yêu thối này không được tốt lắm. Dù sao Vạn Tu Viễn đã từng trải qua bi kịch như vậy, nếu như cô mắng là nhân yêu thối thì chắc là người đàn ông của cô đánh nhau với gã ta sẽ phải bị thương mất.
Bởi vì… nếu như nổi lên ẩu đả với tên nhân yêu thối này thì gã ta có thể dùng cả chiêu thức của đàn ông và phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu yên lặng nhìn móng tay của Vạn Tu Viễn một chút, phát hiện nó được cắt sửa sạch sẽ thì lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Móng tay không dài, nếu không lúc đánh nhau cào hỏng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lão Cửu thì làm sao bây giờ?
Vạn Tu Viễn thấy Đậu Đậu nhìn chằm chằm tay của gã ta nhưng không biết cô đang suy nghĩ gì, nếu như biết, thì nhất định sẽ xù lông. Nói ai là gay đấy? Có gan thì nói thêm câu nữa coi!
Khụ, nói đến đây Vạn Tu Viễn không thể không ói ra một câu.
Cửu điện hạ thật keo kiệt, thật sự đó!
Từ lúc vừa mới vào cửa đã bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, khiến gã ta căn bản không nhìn thấy được suy nghĩ của cô. Đã nhờ người khác giúp đỡ, vậy mà ngay cả một chút lòng hiếu kỳ đấy mà cũng không thỏa mãn.
Được rồi, nếu hắn không chịu thỏa mãn lòng hiếu kỳ của gã, vậy cũng chỉ có thể uất ức hắn thỏa mãn thú vui ác ý của gã một chút mà thôi.
Hạ quyết tâm, Vạn Tu Viễn xua tay, “Tùy cô thôi, dù sao tôi cũng sẽ không sinh con. Ôi chao, đúng rồi, không phải cô là vợ của hắn sao? Vậy sao cô không nghe lời của hắn chứ? Khi đàn ông nói chuyện với nhau, có phụ nữ ở đây không được tốt cho lắm đâu. Phải nhận thức đại cục, phải hiểu chuyện, biết không?”
Đậu Đậu quả thật là muốn điên rồi. Cô không nhận thức đại cục à? Cô không hiểu chuyện à? Rõ ràng con nhân yêu thối này quấy nhiễu đó được không? Có chuyện gì mà không thể nói ở trước mặt cô chứ? Không phải là muốn cô đi ra ngoài à?
Cô không đi!
“Vợ... nếu không em ngủ một lát ở trong ống tay áo của anh nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...