Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Quỷ nam lung lay ghế dựa, không quay đầu lại, chỉ lấy cái gậy đâm con vẹt ở trong lồng tre, “Vẹt nhỏ, mau kêu Cửu điện hạ cát tường nghe một chút nào.”

Con vẹt ở trong lồng tre nghe thấy Vạn Tu Viễn nói như vậy thì lập tức học vẹt nói, “Cửu điện hạ cát tường, Cửu điện hạ cát tường, Cửu điện hạ cát tường.”

Vạn Tu Viễn vừa nghe thấy thế thì nở nụ cười, “Ngoan, chim nhỏ ngoan!”

Xong rồi gã đạp một cước lên Lý Vân Đức đang ngồi xổm ở bên cạnh ghế dựa đấm chân giúp gã, nói, “Đây là người ông mời đến bắt ta à? Ông nghĩ hắn sẽ giết chết ta sao?”

Vạn Tu Viễn dùng là sẽ, chứ không phải là có thể.


Hơn nữa lúc trước gã ta nói một câu đã lâu không gặp, Vương Quyền Phú không nhìn ra bọn họ là người quen cũng bình thường thôi, dù sao kiếp này ông ta chỉ là một người thành thật không thông minh chút nào. Nhưng nếu như Lý Vân Đức không nhìn ra, vậy thì nhất định ông ta sẽ hoài nghi chỉ số thông minh của mình có vấn đề.

Ông ta đã tìm một người quen của Vạn Tu Viễn đến giết chết Vạn Tu Viễn sao?

Thấy vẻ mặt không dám tin của Lý Vân Đức, tâm tình của Vạn Tu Viễn lại càng thoải mái hơn, “Mời vào, tôi đi ngâm một bình trà Long Tỉnh tốt nhất cho anh.”

Yêu Nghiệt không từ chối, kéo Đậu Đậu trực tiếp đi vào trong.

Vẻ mặt Tên Ngốc tràn đầy mờ mịt, một đường chạy chậm theo ở phía sau, cực kỳ muốn hỏi đây là tình huống gì vậy, không phải chúng ta đến đây bắt quỷ sao?

Nhưng cậu biết, bây giờ không phải là lúc cậu nói chuyện. Quỷ nơi này, cho dù ngoại trừ con quỷ lớn nhất lợi hại nhất không thấy được mặt kia thì những con còn lại cũng đều không phải là thứ mà cậu có thể dễ dàng giải quyết được đâu!

Hơn nữa số lượng bọn quỷ còn nhiều như vậy, một con quỷ nhổ ra một hớp nước miếng thì có thể đập cậu chết tươi rồi!

Cho nên cậu nên thức thời một chút, không nói chuyện không nhiều lời.


Đậu Đậu vốn đang đề phòng cậu nói lăng nhăng nói ra lời nói thật, nhưng thấy cậu yên tĩnh thức thời như thế thì nhất thời có chút không thích ứng được. Cũng may cô đã từng gặp Tên Ngốc cái khó ló cái khôn hai lần, một lần là ở trên buổi tiệc sinh nhật của Trường Sinh, một lần là tại Hội Tụy, cho nên không bao lâu thì cô đã thích ứng được, đồng thời âm thầm tổng kết: Không ngờ thằng nhóc này cũng làm mình bớt lo, ít nhất tại lúc mấu chốt, chưa bao giờ làm rơi dây xích*.

* Ý của câu này là tại lúc mấu chốt Tên Ngốc chưa bao giờ làm chuyện gì ngốc nghếch tuột khỏi mắt xích ban đầu.

Tên Ngốc chưa bao giờ làm rơi dây xích cứ đi theo sư thúc và sư thúc công của cậu đi uống trà mà Quỷ Vương pha. Trên đường còn bị Lý Vân Đức quỳ gối trước ghế dựa nghiến răng nghiến lợi trừng mấy cái.

Đi theo Vạn Tu Viễn đến phòng khách, một hồn ma nha hoàn bưng độ bồ pha trà, còn một nha hoàn mang theo nước sôi. Vạn Tu Viễn xoay người lại, lộ ra khuôn mặt nam nữ khó phân, chân mày lá liễu, mắt xếch, cái mũi thẳng tắp khéo léo, viền môi đầy đặn ưu mỹ. Gã nhẹ nhàng gật đầu với nha hoàn, nói, “Để xuống đi.”

Bọn nha hoàn để đồ xuống, lùi ra khỏi phòng khách.


Sau đó Vạn Tu Viễn kéo tay áo pha trà, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Nhìn là biết đã từng học qua trà đạo. Nhưng không biết là chủ động học hay là vì hầu hạ đế quân bị ép học. Gã bưng trà đã pha, đặt từng chén ở trước mặt ba người, “Mời.”

Tên Ngốc cầm chén trà lên nhìn, vừa định nói ở trong đây không có độc chứ thì đã thấy Vạn Tu Viễn nhìn qua, lạnh lùng nói, “Không muốn uống thì có thể không uống, nếu tôi muốn hại cậu thì không cần đầu độc.”

Tên Ngốc sợ hãi run tay một cái, vội vàng bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén trà lên uống.

Ngược lại Yêu Nghiệt có thể bưng lên nhấp một ngụm thì đã coi như là cho mặt mũi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui