Cọp giấy chính là cọp giấy, không phát uy còn tốt, phát uy rồi... còn không bằng con mèo ốm nữa.
Đậu Đậu nói xong lời độc ác tự cảm thấy không đủ sức, nhìn lại Yêu Nghiệt, y như quần chúng đang đứng xem, vẻ mặt xem kịch nhìn cô đến vui vẻ.
“Anh… anh cười cái gì?”
“... Không có gì.”
“Không phải đã nói xong rồi à? Đợi sinh hai quả trứng này ra rồi anh phải dẫn bọn chúng đi ngay!”
Yêu Nghiệt nhướn mày, “Ừ, anh đã nói thế. Có điều…”
“Có điều cái gì.”
“Có điều nếu không cung cấp yêu lực, thời gian mang thai sẽ kéo dài.”
Đậu Đậu có một loại dự cảm xấu, “Ý anh là gì?”
Yêu Nghiệt cong môi, cười xấu xa, “Ý là__ không có anh thì em cứ mang thai hai quả trứng này đến thiên hoang địa lão đi.”
“Vô sỉ!”
Đậu Đậu tức giận phát điên, ba lần bốn lượt muốn liều mạng với Yêu Nghiệt đều bị đối phương ung dung tránh thoát.
Cuối cùng, Yêu Nghiệt ngăn eo cô lại, “Đừng ồn nữa, lát nữa bụng sẽ không thoải mái.”
Đậu Đậu, “...”
Thật sự bắt đầu không thoải mái rồi.
“Em xem, tôi nói rồi mà.”
Yêu Nghiệt cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng động tác vẫn dịu dàng. Ngón tay hắn thon dài tinh xảo như ngọc thạch mang theo hơi lạnh, nhẹ nhàng phủ lên cái bụng bằng phẳng không nhìn ra chút dấu hiệu mang thai nào của cô.
Bụng Đậu Đậu ấm áp, cái tay đẩy Yêu Nghiệt ra càng ngày càng mềm, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ.
Hồi lâu, Yêu Ngiệt thu tay lại, “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Đậu Đậu mơ màng buồn ngủ, giọng lười biếng, “Ừ.”
Cửu Ca cười khẽ, “Vậy tôi có thể ngủ trên giường rồi chứ?”
“Có thể...”
Thấy mẹ đứa trẻ xoay mình ngủ như chết, Yêu Nghiệt được như ý cười một cái, lột quần áo ra chui vào trong chăn.
Hiệp thứ nhất, KO!
...Ta là đường phân cách vẻ mặt của cha trứng...
“Á a a a a!”
Mới sáng sớm đã nhìn thấy hình ảnh quá giới hạn như vậy, Đậu Đậu hoảng loạn__có ai có thể nói cho cô biết, tại sao trên giường của cô lại có người đàn ông trần truồng như vậy không hả?
Khụ, thật ra cũng không phải là trần truồng, trên mông hắn vẫn còn một cái quần lót vô cùng lẳng lơ.
Hoa văn báo, bó sát.
Đậu Đậu nhấc chân lên đạp, lại bị Yêu Nghiệt ung dung nắm lấy mắt cá chân.
“Đừng căng thẳng, là anh.”
“Tôi biết là anh!”
Chính vì biết mới tức giận như vậy biết chưa hả? Đường đường một đạo sĩ bắt yêu như cô, bị yêu làm cho to bụng cũng thôi đi, bây giờ con Yêu Nghiệt này còn đến tận cửa mà bắt nạt nữa! Bảo cô làm sao nuốt được cái cục tức này hả?
“Ai cho anh ngủ trên giường của tôi!”
“Em đó ~”
“Sao tôi lại không biết chứ?”
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, lục đầu giường một lúc, lôi điện thoại ra. Sau đó ấn loạn lên, mở một đoạn ghi âm ra.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừ.”
“Vậy tôi có thể ngủ trên giường rồi chứ?”
“Có thể...”
Đậu Đậu sợ ngây người, “Không thể nào, nhất định là anh làm giả!”
Hình như cô có nói một câu như thế...
Vậy thì đã sao chứ! Chết cũng không nhận!
“Chính là anh làm giả! Đến từ trường của thẻ ngân hàng anh cũng có thể làm giả, làm giả một đoạn ghi âm là quá đơn giản.”
Khoé môi Yêu Nghiệt giật giật, được rồi, lại bắt đầu chơi xấu rồi.
Đậu Đậu tưởng là được như ý, chống nạnh ném cho hắn một ánh mắt dương dương đắc ý, “Anh không nói gì tức là ngầm thừa nhận rồi.”
Sau đó nghe thấy Yêu Nghiệt thấp giọng cười, “Phẳng quá...”
Bình luận hay*?
Hắn còn lên mạng nữa à?
(Phẳng quá và bình luận hay = Hảo bình 好评)
Đợi đã, mắt hắn đang nhìn đi đâu thế?
Đậu Đậu theo ánh mắt Yêu Nghiệt vừa cúi đầu xuống, lập tức chỉ muốn đào hố chôn mình__quần áo của cô đâu?
Yêu Nghiệt ít ra còn có cái quần lót, còn cô, cô cô cô...
Cô lại không có chút che đậy nào nằm chung chăn với hắn một đêm như vậy, còn… còn chống nạnh đứng đắc ý trước mặt hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...