Đậu Đậu với Tiểu Bạch không hẹn mà cùng nói, “Đúng là như thế rồi!”
Vương Yên Nhiên không tiếp tục kéo dài thời gian ở chỗ này nữa, nói xin lỗi với Đậu Đậu rồi lao ra cửa, sau ba giây đã không còn bóng dáng.
Đậu Đậu há mồm trợn mắt, “Không ngờ tới cô nàng Vương Yên Nhiên này vẫn còn rất hiếu thuận.”
Tiểu Bạch gật đầu, “Ừ... Diệp Tinh Trạch nói người kia cố ý đâm vào cậu ấy, sau khi đâm vào cậu ấy thì linh hồn kia còn nói thêm một câu, có tiền bồi thường là được.”
Đậu Đậu nhíu mày, “Không phải chứ? Cậu ấy là tu sĩ, cho dù xuất hiện yếu tố phanh xe không ăn thì cũng phải có năng lực tránh ra chứ.”
“Nếu như bên cạnh người mà cậu ấy đâm vào có một con quỷ thì sao?”
Tứ Bất Tượng mở miệng nói một câu, vẻ mặt Đậu Đậu lập tức trở nên ngưng trọng, lặng lẽ hỏi ở trong lòng kẻ đó là ai vậy?
Tứ Bất Tượng có chút cứng lại, “Chắc là có liên quan đến nhà quỷ. Dù sao thì số 81 Đế Đô chưa từng có người bình thường nào có thể còn sống mà đi ra được.”
“Không phải bà lão kia đã đi rồi sao?”
“... Tôi cũng không biết.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, thầm mắng Tứ Bất Tượng là một phế phẩm. Tứ Bất Tượng lại cảm thấy oan ức, nếu như cô không quay về bản thể mà vẫn sống yên ổn ở núi Đạo Vương giả vờ cool ngầu đi bắt yêu thì mấy thứ mà nó biết đủ để cho cô dùng cả đời rồi đó!
Ai bảo thân phận của cô phức tạp như vậy, nó không giúp được gì, còn trách nó sao?
“Trước tiên đi đến Cục cảnh sát xem sao đã.”
Yêu Nghiệt giải quyết một cách dứt khoát rồi ôm bọn nhỏ lên, mở xe yêu ra, mang theo vợ và Tiểu Bạch đi đến cục cảnh sát Đế Đô. Lúc bọn họ đến thì Diệp Tinh Thần đã đến rồi, ngay cả Vương Yên Nhiên và Thẩm Ngọc Liên cũng đã ở đó.
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đồng thời đi vào, Tên Ngốc lập tức như là thấy người thân, “Sư… Đậu Đậu!”
Đậu Đậu vẫy tay, bảo cậu bình tĩnh một chút.
Một đám cảnh sát đang an ủi hai mẹ con ôm đầu khóc lóc, còn Diệp Tinh Thần thì đang nộp tiền bảo lãnh, chuẩn bị mang Tên Ngốc rời đi.
Nhưng Thẩm Ngọc Liên làm sao có thể để anh ta mang Tên Ngốc đi được chứ?
Bà ta lau nước mắt nước mũi rồi đứng lên, “Đụng chết người xong rồi cứ đi như vậy à? Trên đời này có còn luật pháp nữa hay không?”
Diệp Tinh Thần đã quen làm một người trên cao, đối với loại chuyện khóc lóc om sòm ăn vạ cố tình gây sự này, từ trước đến nay vẫn không có chút biểu cảm nào, “Muốn bao nhiêu?”
Thẩm Ngọc Liên không ngờ người này lại nói trực tiếp như vậy, nhất thời có chút thất thần.
Không chỉ bà ta mà nhóm quần chúng cắn hạt dưa xem diễn ở đây kể cả Đậu Đậu ở trong đó, ai mà không hô to một tiếng “đại gia nha” ở dưới đáy lòng chứ!
Hiếm khi Tên Ngốc không cắn hạt dưa, vừa nghe anh cậu nói như vậy thì lập tức không vui, “Chuyện này em không sai! Đừng mơ mà đòi bồi thường! Là ông ta cố tình đâm vào, em không cõng cái nồi này được!”
Nhưng rõ ràng Diệp Tinh Thần không hiểu sự cố chấp của em trai ngốc nhà mình, điều mà anh ta tin nhất trong cuộc đời này là…
“Vấn đề mà tiền giải quyết được thì đó không gọi là vấn đề. Nói đi, mấy người muốn bao nhiêu?”
“Anh!” Tên Ngốc quả thực đã muốn giơ chân luôn rồi, “Em không đâm ông ta! Chuyện này chính là chuyện ngoài ý muốn!”
Diệp Tinh Thần xoa mi tâm, “Tinh Trạch, tuổi trẻ cũng sẽ phạm sai lầm, đây không phải là vấn đề lớn lao gì. Vấn đề là phạm sai lầm nhưng lại không có dũng khí nhận sai.”
Diệp Tinh Trạch không dám tin, bởi vì anh cậu hiếm khi lên mặt dạy dỗ kiểu này. Trên thực tế, anh ấy không tin là cậu không sai đúng không?
“Hai triệu, tôi thấy các cậu đều là kẻ có tiền, hai triệu đối với các cậu mà nói cũng không tính là nhiều tiền nhỉ?”
Thẩm Ngọc Liên mạnh mẽ soát cảm giác tồn tại, Đậu Đậu nhíu mày, yên lặng nhìn Vương Yên Nhiên. Vừa rồi trong thẻ của Vương Yên Nhiên có hai triệu. Yêu cầu của Thẩm Ngọc Liên cũng không cao nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...