Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói, “Được rồi, đừng khóc nữa. Cô nhận được bao nhiêu lợi ích của Đường Lưu Ly hả? Lấy hết ra, tôi sẽ đưa thuốc giải cho cô.”

Vương Yên Nhiên sửng sốt, sau đó ôm chặt cái thẻ ngân hàng trong lòng, “Cũng… cũng chỉ có hơn hai trăm nghìn thôi. Lát nữa tớ… tớ sẽ chuyển cho cậu.”

Đậu Đậu nhìn thấy Vương Yên Nhiên như vậy, còn có cái gì không hiểu nữa chứ?

Đến nước này rồi mà còn muốn nuốt riêng nữa, thật sự không biết xấu hổ nhỉ? Cũng được, hôm nay tâm tình của cô tốt nên không vạch trần, nhưng mà đừng quên cô có hệ thống bug nhá!

“Trên người có mang thẻ ngân hàng không?”

“Có, có!”

“Trong thẻ chỉ có hơn hai trăm nghìn thôi à?”

Vương Yên Nhiên khẽ cắn môi, “Đúng vậy!”


Đậu Đậu ngoắc ngón tay, “Đến đây, đưa thẻ cho tôi xem.”

Vương Yên Nhiên nghĩ thầm, cho dù Kim Đậu Đậu có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể biết rốt cuộc trong thẻ của cô ta có bao nhiêu tiền đâu nhỉ? Cô ta biết là không thể chọc Kim Đậu Đậu, nhưng số tiền này là do cô ta tốn rất nhiều công sức mới kiếm được. Nếu cứ đưa cho Kim Đậu Đậu thì thật sự là không cam lòng!

Đậu Đậu nhận lấy thẻ ngân hàng, lật hai cái, sờ khu vực cảm ứng từ thì biết bên trong có chừng hơn hai triệu.

Vương Yên Nhiên chột dạ, “Xem… xem xong chưa vậy? Số tài khoản của cậu là bao nhiêu, tớ chuyển cho cậu.”

Đậu Đậu không nói chuyện mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Yêu Nghiệt và Tiểu Bạch đang đi tới một chút, xua tay rồi đưa thẻ đến trước mặt Yêu Nghiệt. Vương Yên Nhiên thấy ngài Cửu cầm thẻ ngân hàng nhìn một chút, rồi Kim Đậu Đậu rủ lòng từ bi bỏ qua cho cô ta.

Không đòi tiền của cô ta nữa!

“Được rồi, tôi cũng chướng mắt mấy chục nghìn mấy trăm nghìn này của cô. Đây là thuốc giải, rửa bảy ngày thì sẽ đỡ. Về sau nên an phận một chút, nếu không tôi không thể đảm bảo tiếp theo sẽ làm cái gì đâu đấy.”

Vương Yên Nhiên cầm cái bình nhỏ màu xanh biếc xoắn xuýt một lúc, thật sự không thể tin đây là thuốc giải được. Thứ nước màu xanh biếc này, nhìn thế nào cũng thấy giống thuốc độc hơn nhỉ?


Nhưng mà cô ta cũng không dám nói, chỉ có thể nhận lấy thẻ ngân hàng và thuốc, nói cảm ơn với Đậu Đậu, “Cảm ơn. Sau này tớ sẽ không làm như thế nữa.”

Đậu Đậu không quá tin vào sự đảm bảo của cô ta, nhưng mà nhìn dáng vẻ cẩn thận này của Vương Yên Nhiên, chắc là thật sự sợ cô rồi.

Khoan đã, trên mặt Vương Yên Nhiên tại sao lại đột nhiên xuất hiện tướng trẻ tuổi mất cha vậy?

Đậu Đậu còn chưa nghĩ ra là xảy ra chuyện gì thì điện thoại di động của Vương Yên Nhiên vang lên, đúng lúc này Tiểu Bạch đã đi tới.

“Đậu Đậu, Diệp Tinh Trạch đâm chết người, bây giờ đang ở Cục cảnh sát!”

“Cái gì?”

Người bật ra tiếng kêu kinh ngạc không chỉ là Đậu Đậu mà còn cả Vương Yên Nhiên vừa nhận điện thoại lúc nãy. Cô ta nhìn Đậu Đậu, sau đó khiếp sợ nhắc lại lời nói của Thẩm Ngọc Liên, “Cha đã xảy ra chuyện ạ? Tai nạn xe cộ sao?”

Đậu Đậu đối diện với Tiểu Bạch, “... Lẽ nào người Diệp Tinh Trạch đâm là cha của cô ta à?”

Tiểu Bạch, “... Không rõ lắm, nhưng hình như Khải Bình vừa mới liên lạc với người thân của người chết.”

“Cái gì? Mẹ nói cha con đã chết sao?” Vương Yên Nhiên siết chặt điện thoại di động, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch, “Ở đâu ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui