“Đã là quá khứ rồi? Lý Vân Đức, ông không tức giận chút nào cả ư? Vạn Tương Ly được ông bảo vệ như vậy, kết quả căn bản lại không phải là con trai ông!”
Vạn Tu Viễn nói mãi nói mãi rồi cười lên, “Vốn dĩ ông không có ở trong gia phả của Vạn gia, cũng chỉ là một người đáng thương giống như tôi. Cho dù ông không điên không ngốc, tôi cũng định tha cho ông một mạng rồi.”
Vương Quyền Phú không lên tiếng, bởi vì ông ta biết Vạn Tu Viễn sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Quả nhiên, Vạn Tu Viễn lại đổi giọng, “Nhưng ông lại dám lừa tôi! Phải biết, tôi ghét nhất là người khác lừa tôi!”
“Yên Nhiên, uống thuốc đi.”
Vương Quyền Phú là một người cha hiền lành, ánh mắt nhìn Vương Yên Nhiên luôn trìu mến như vậy. Nhưng hôm nay, trong trìu mến lại có thêm cái gì lạ lạ, nếu như Vương Yên Nhiên không nhìn sai, thứ đó gọi là bi thương.
Vương Yên Nhiên đè cảm giác kỳ quái xuống đáy lòng, nhận lấy cốc nước ấm ông ta đưa, bỏ thuốc vào miệng nuốt xuống.
Thẩm Ngọc Liên nhìn thấy Vương Yên Nhiên uống thuốc rồi, thở phào, sau đó quở trách, “Sau này đừng dùng mấy thứ linh tinh đó nữa! Nhà chúng ta không có tiền, con cũng đừng học người ta thích làm đẹp! Con nhìn đi, vì con dùng mấy thứ linh tinh đó mà tốn mất ba nghìn tệ rồi này! Tiền lương một tháng của mẹ được bao nhiêu chứ!”
Vương Yên Nhiên không nói gì, cầm chặt cái thẻ ngân hàng có hai triệu hai trăm nghìn trong túi, cuối cùng vẫn không lấy ra.
Số tiền này cô ta muốn để lại dùng cho mình!
Thẩm Ngọc Liên mắng đủ rồi, thấy Vương Yên Nhiên cúi đầu không nói gì, lập tức không giận nữa, “Được rồi, về nhà thôi!
Bà ta nhìn Vương Quyền Phú, “Vẻ mặt ông như vậy là sao hả? Lái xe đi! Chẳng lẽ thật sự muốn lôi tôi đi ly hôn à?”
Vương Quyền Phú hơi ngẩn ra, sau đó cười rất khó coi, “Không ly hôn. Nhưng mà bây giờ tôi có chút chuyện, hai người... bắt xe về nhà nhé.”
“Chuyện gì thế? Cả ngày không lái taxi không kiếm tiền, vào lúc này ông có chuyện gì chứ? Còn bảo chúng tôi bắt xe về nhà? Lấy đâu ra tiền hả?”
“Tôi... nhận được điện thoại của Quyền Quý nói ở gần đây có người gọi điện thoại gọi xe, đi chuyến này được hơn hai trăm tệ!”
Vương Quyền Phú thật sự hiểu rất rõ Thẩm Ngọc Liên, vừa mở miệng đã nhắm thẳng vào trọng điểm, là tiền.
“Hai trăm tệ? Vậy ông đi đón khách đi, dù sao chúng tôi bắt xe từ đây về nhà cũng chỉ mất hai mươi tệ thôi.”
Sau đó bà ta kéo Vương Yên Nhiên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Mùi bệnh viện thật khó ngửi, đi mau đi mau thôi. Máy photo của công ty hỏng rồi mẹ mới có thời gian mà về nhà giục cha con đi lái taxi kiếm tiền, lát nữa in được tài liệu rồi vẫn phải mau chóng đi làm nữa.”
“Ngọc Liên! Yên Nhiên!”
Vương Quyền Phú kêu một tiếng ở phía sau, hai mẹ con không hẹn mà cùng quay đầu lại, “Sao thế?”
“... Không có gì, chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Vốn dĩ còn muốn nói chăm sóc tốt cho con trai của bọn họ, nhưng nếu nó đã định trước chết ở tuổi 25 thì cho dù ông ta có dặn dò như vậy thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?
Thẩm Ngọc Liên nghe thấy thế khóe miệng giật giật, “Được rồi, một người lớn như tôi còn có thể đi lạc à? Yên Nhiên cũng thế, sau này cũng là con gái lớn rồi. Con nhìn con doạ cha con rồi kia kìa, sau này không được dùng đồ linh tinh nữa!”
Vương Yên Nhiên gật đầu, “Con biết rồi, ba mẹ yên tâm đi.”
Chỉ cần cô ta đi tìm Kim Đậu Đậu nhận sai, mặt cô ta có lẽ sẽ vẫn cứu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...