Có lẽ cô ta nếu thành khẩn nhận sai thì Kim Đậu Đậu còn có thể tha cho cô ta một lần. Dẫu sao tất cả cũng đều là Đường Lưu Ly xúi giục cô ta.
Vương Yên Nhiên gần như lập tức nghĩ thông suốt rồi, cô ta bị Thẩm Ngọc Liên nhét vào trong xe, vội vàng mở miệng, “Con không đi bệnh viện! Con muốn đi tìm bạn học của con!”
“Tìm bạn học của mày làm gì? Bạn học của mày có thể chữa bệnh à?”
Thẩm Ngọc Liên rống lên với Vương Yên Nhiên, sau đó quát Vương Quyền Phú, “Ông còn ngẩn ra đó làm gì hả? Mau lái xe đi!”
Vương Quyền Phú sợ run nhìn con quỷ đứng trước xe đó, nghiến răng ngồi vào ghế lái. Trong lòng không ngừng mặc niệm: Hy vọng các thần tiên tha cho ông ta một lần, ông ta chỉ là muốn đưa con gái đến bệnh viện khám bệnh thôi.
Con quỷ đứng trước xe kia cười lên. Nó phong lưu phóng khoáng, mặc triều phục Mãn Thanh, môi đỏ răng trắng mặt mũi thanh tú, lúc cong môi khẽ cười có mấy phần mùi vị khó phân biệt nam nữ.
Thấy Vương Quyền Phú lấy dũng khí nhìn qua, nó cúi người thò đầu vào trong buồng lái. Sau đó môi mỏng khẽ mở ra, nói một câu.
“Chú không chạy thoát được đâu, chú Đức. Chú sinh ra là người của Vạn gia, chết đi là ma của Vạn gia. Tất cả đàn ông của Vạn gia đều đừng hòng chạy trốn!”
Vương Quyền Phú đổ mồ hôi lạnh, không dám cử động.
Thẩm Ngọc Liên sốt ruột, mở miệng quát to, “Vương Quyền Phú, ông còn ngẩn ra làm gì thế hả? Mặt Yên Nhiên đã thành ra như thế này rồi, ông còn không lái xe là muốn trơ mắt nhìn mặt nó bị hủy à?”
Vương Quyền Phú im lặng, siết tay hồi lâu, nói, “Xin ngài tránh ra, tôi phải đưa con gái đến bệnh viện!”
Quỷ nam không nói gì, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đứa bé trai đang đứng ở phía sau xe.
Vương Quyền Phú ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Về nhà đi! Cha mẹ đưa chị con đến bệnh viện rồi sẽ về ngay thôi!”
Người quỷ nam muốn trả thù là ông ta, làm sao có thể liên lụy đến con ông ta được chứ?
Vừa rồi ông ta đã nhớ ra. Ông ta có quan hệ phức tạp với cái nhà quỷ đó.
Nếu không bọn chúng cũng sẽ không gọi ông ta là chú Đức, nếu không Thiếu soái sẽ không xóa đi ký ức của ông ta, nếu không con quỷ này cũng sẽ không tốn hết sức lực cũng phải làm cho ông ta nhớ lại!
Ông ta... từng là quản gia của nhà quỷ số 81 Đế Đô, là đứa con của gia chủ và nha hoàn của Vạn gia đời trước. Gia chủ không nhận ông ta, nuôi ở phòng của hạ nhân, cho đến lúc ông ta trưởng thành làm quản gia của Vạn gia.
Sau đó, ông ta biết lời nguyền của Vạn gia...
“Vương Quyền Phú! Lái xe đi!”
Thẩm Ngọc Liên lại mắng, Vương Quyền Phú hoàn hồn lại. Ông ta nhìn con quỷ nam một cái, nói, “Tôi đưa con gái đến bệnh viện rồi sẽ giao mạng cho anh. Xin anh đừng làm hại con trai tôi!”
“Vương Quyền Phú, ông đang nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà chết với không chết hả? Ông chết rồi thì con phải làm thế nào chứ? Tôi… tôi phải làm thế nào hả?”
Nhưng Vương Quyền Phú không để ý tới bà ta, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Quỷ nam cười, “Mạng của ông đương nhiên là của tôi rồi, mạng của con trai ông... mười lăm năm sau cũng sẽ là của tôi.”
Vương Quyền Phú cuống lên, “Vạn Tu Viễn! Anh đứng có ức hiếp người quá đáng!”
“Ha? Vậy sao? Làm thế nào đây, đột nhiên ngay cả hai người trên xe này cũng không muốn bỏ qua nữa...”
Vương Quyền Phú ngơ ngẩn, còn chưa nói gì đã nghe thấy con quỷ nam tiếp tục, “Lý Vân Đức, tôi ghét nhất là người khác lừa tôi. Nếu ông đã dám giả điên giả dại tránh được một kiếp thì cũng nên nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay chứ.”
“Vương Quyền Phú? Rốt cuộc ông đang làm gì thế hả? Tôi thấy không phải Yên Nhiên bị bệnh rồi, người bị bệnh là ông thì có!”
Thẩm Ngọc Liên gầm lên giận dữ, con quỷ nam ngoáy tai, “Nhân lúc bây giờ tâm tình của tôi còn tốt, ông thức thời một chút, nếu không bây giờ tôi sẽ lấy mạng của bọn họ!”
Vương Quyền Phú trong lòng biết không giữ được con trai rồi, ông ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe taxi lao ra ngoài rất xa.
Thẩm Ngọc Liên chửi bới, đầu Vương Yên Nhiên cũng đập vào ghế trước. Nhưng Vương Quyền Phú giống như không nghe thấy gì, chỉ lo lái xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...