Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Lạc Lê vẫn đang truy hỏi tung tích của Kim San, gần đây hắn vẫn luôn ở Cục cảnh sát thành phố Đế Đô. Cho nên khi Tên Ngốc gọi điện thoại cho hắn, chẳng mấy chốc hắn đã đến rồi.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là… lo lắng cho Đậu Đậu.

Bây giờ Sở Minh Hiên đang chữa bệnh ở Cục bắt yêu, tình hình tương đối không lạc quan. Hắn không biết Đậu Đậu nói thế nào với Sở gia, Sở phu nhân bây giờ cứ một ngày gọi điện thoại ba lần đến, chỉ hỏi hắn Sở Minh Hiên thế nào rồi.

Hắn có thể nói thế nào chứ? Hắn có thể nói con trai bà bây giờ đang nằm liệt thoi thóp trên giường, không thì các người cứ chuẩn bị mua sẵn quan tài đi à?

Hắn không có cái dũng khí này.

Sở Minh Hiên đến Cục bắt yêu cùng với Đậu Đậu, nếu thật sự xảy ra chuyện, Sở gia khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt lên Đậu Đậu. Cho nên bất luận như thế nào bọn họ cũng phải nghĩ cách chữa khỏi cho Sở Minh Hiên.

Còn có Kim San nữa, bây giờ cô ta đang ung dung ở bên ngoài, không biết lúc nào sẽ ra tay với Đậu Đậu.

Hắn nhận lấy Diễm Quỷ mà Tên Ngốc đưa rồi xoay người đi gõ cửa phòng 912.

Tên Ngốc cầu khen ngợi không muốn nói chuyện, cậu ta thật sự không hiểu, sư thúc đã đăng ký kết hôn với sư thúc công rồi, hôn lễ cũng sắp tổ chức rồi, tại sao Thiếu soái vẫn chưa từ bỏ ý định chứ?


Sư thúc của cậu ta có cái gì tốt thế?

Trước kia còn có gương mặt nghiêng nước nghiêng thành làm cho mọi người như thiêu thân lao đầu vào bóng đèn. Nhưng bây giờ cùng lắm chỉ coi là xinh đẹp thuận mắt thôi đúng không?

Đương nhiên cái thế giới này cũng không hoàn toàn chỉ nhìn mặt. Có điều cho dù nhìn tính cách, sư thúc cậu ta chính là một nữ lưu manh! Những người đàn ông này bị mù tập thể hả?

Lạc Lê gõ cửa nửa ngày trời, cửa phòng 912 vẫn không có chút động tĩnh nào cả.

Tên Ngốc thật sự không nhìn nổi nữa, cậu ta đi lên trước yếu ớt mở miệng, “Khụ, Thiếu soái, có lẽ sư thúc của tôi vẫn chưa dậy.”

“Vẫn chưa dậy?”

“Đúng! Ngày hôm qua chúng tôi bắt yêu đến hơn mười hai giờ mới về.”

“Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi.”

“Khụ, chuyện là… sư thúc của tôi dù sao cũng là phụ nữ đã lập gia đình rồi.”


Lạc Lê suýt nữa nghẹn chết. Cái gì gọi là dù sao cũng là phụ nữ đã lập gia đình rồi? Không phải là Diệp nhị thiếu này đang nhắc nhở hắn Đậu Đậu làm chuyện gì không thể miêu tả cùng với con Xà yêu kia đấy chứ?

Tên Ngốc cười he he xấu hổ gãi đầu, “Cái đó, nếu như anh có chuyện gì muốn nói với người thì nói với tôi là được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho người.”

Lạc Lê còn có thể nói gì chứ? Hắn còn có thể nói thế nào? Hắn còn có cái gì để nói đây?

Chẳng lẽ phải bảo Tên Ngốc chuyển lời cho Đậu Đậu nói cô cẩn thận một chút? Nhưng tình hình đó cô đã sớm biết rồi!

Vì vậy hắn chỉ có thể…

“Tạm biệt.”

“Tạm… tạm biệt?” Tên Ngốc ngẩn tò te, cuối cùng ha ha cười khan hai tiếng, “Tạm biệt, anh đi cẩn thận, đi cẩn thận nhé!”

Thiếu soái tới là để quấy rầy tình cảm của sư thúc và sư thúc công nhân tiện tăng thêm chướng ngại vật trên con đường vĩ đại hài hòa sáu giới ư?

Chậc chậc, không ngờ hắn lại là Thiếu soái như vậy!

Tên Ngốc khinh thường Lạc Lê trong lòng, xoay người vào nhà, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.

Đậu Đậu không biết tình tiết này, nhưng Yêu Nghiệt lại biết rất rõ.

Có điều, số phận vợ hắn đã sớm lệch khỏi quỹ đạo rồi, bất luận là địa phủ hay thiên đình đều không có cách nào thao túng nữa. Bây giờ thứ có thể thao túng số phận vợ hắn chỉ có cây Nhiễu Lan Đằng đáng chết kia thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui