Tên Ngốc lập tức từ bỏ ý định siêu độ Trịnh Kiều, ánh mắt thuần khiết đầy vẻ ham học hỏi, “Vậy thì làm thế nào ạ?”
“Đưa đến Cục bắt yêu, chỗ bọn họ có đạo sĩ bắt yêu chuyên độ linh, cả ngày chẳng làm gì cả, chỉ niệm chú vãng sinh siêu độ linh hồn thôi.”
Tên Ngốc lập tức cảm thấy kính nể, “Ôi chao! Bọn họ quả nhiên rất chuyên nghiệp!”
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
Tên Ngốc dắt quỷ đi ra ngoài, vui vẻ sắp bay lên luôn, “Con sẽ gọi điện thoại cho Thiếu soái!”
Yêu Nghiệt, “Cậu gọi đi, chúng tôi đi trước.”
Tên Ngốc ngẩn ra, “Tại sao ạ? Mọi người không đợi con à? Sư thúc, người muốn đi trước hả?”
Đây chỉ là Tên Ngốc, căn bản không biết nhìn sắc mặt người khác đúng không? Còn muốn cô phát biểu ý kiến? Không thấy mặt Yêu Nghiệt nhà cô đen sì rồi à?
Nếu cô ngầm đồng ý cho Tên Ngốc gọi điện thoại bảo Lạc Lê qua đây thì khỏi phải nói gì nữa, tối hôm nay cô có thể không cần ngủ nữa rồi.
Xét theo sức mạnh hồng hoang luôn luôn muốn bùng nổ của người đàn ông nhà cô, cô không dám đụng vào con rồng này!
“Tôi muốn đi trước, tôi buồn ngủ rồi, bây giờ tôi muốn trở về ngủ.”
Đậu Đậu nói xong nhìn Yêu Nghiệt một cái, trong mắt viết rõ một hàng chữ lớn: Nhìn đi, em ngoan chứ? Anh đừng ghen nhé! Tối nay chúng ta đắp chăn nói chuyện là được rồi.
Yêu Nghiệt bị sự nịnh bợ bất ngờ của cô chọc cười, ngẩng đầu nhéo gáy cô như nhéo thú cưng.
Tên Ngốc bị hai người không đếm xỉa đến hơi ngẩn ra, nhìn Đậu Đậu không cảm thấy cô buồn ngủ chút nào, lập tức liên tưởng đến một loại khả năng khác.
Bọn họ... không phải là vội trở về hài hòa nhân loại đấy chứ?
Phải! Đúng là thế! Tối nay bắt Diễm Quỷ còn nhìn mấy cảnh như vậy, với tư cách là vợ chồng đã kết hôn, hai người này có chút suy nghĩ không thể miêu tả thì cũng.... bình thường.
Tên Ngốc tự cho là thông minh, tự cho là mình nhìn thấu sự thật rồi, cậu ta do dự rồi hắng giọng.
“Sư thúc, con thấy người cũng không buồn ngủ. Chuyện gì đó... không gấp ngay mà! Chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn tiểu sư điệt ngây thơ đáng yêu của người một mình lẻ loi về nhà trong đêm tối như vậy ư?”
Đậu Đậu, “Tôi nhẫn tâm. Còn nữa, cậu đã lớn như vậy rồi, đã không thích hợp đáng yêu nữa.”
Nếu nói đáng yêu thì vẫn là con gái cô đáng yêu. Không cần nói chuyện, nghiêng đầu thôi đã đáng yêu một cách tự nhiên rồi.
“Cái gì? Người người không sợ con bị lừa gạt đem bán đi à?”
“Vậy cậu đừng gọi điện thoại cho Thiếu soái nữa, cứ thu quỷ lại, đợi ngày mai bớt kẻ buôn người đi rồi thì giao cho anh ta cũng không muộn.”
“Nhưng con muốn giao cho anh ta ngay bây giờ!”
“Vậy cậu cứ đợi bị kẻ buôn người lừa gạt đem bán đi nhé.”
“Đừng, sư thúc, hai người đừng đi, ngộ nhỡ còn con quỷ khác thì làm thế nào? Con cứ cùng hai người về trước đã.”
Đậu Đậu không biến sắc ra dấu OK với Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt phất tay, một chiếc xe yêu đột nhiên xuất hiện ở cổng trường học Hội Tụy.
Đậu Đậu và cùng Yêu Nghiệt lên xe, Tên Ngốc dắt quỷ lộc cộc chạy tới, khó khăn chen chúc ngồi ở đằng sau. Bốn con Trịnh Kiều mỗi bên ngồi hai con cạnh Tên Ngốc, vừa chen cậu ta vừa híp mắt nhìn chằm chằm cậu ta
Đây chính là nguyên nhân vì sao Tên Ngốc ngay lập tức muốn giao bọn chúng cho Lạc Lê! Cậu ta bị trêu chọc!
Tên Ngốc bị bà ta nhìn đến mức như ngồi đống than, vừa nghĩ xem làm như thế nào, vừa cẩn thận từng tránh bọn họ, “Bà… bà cách xa tôi chút!”
Diễm Quỷ nhìn thấy Tên Ngốc tránh đi, càng càn rỡ chen cậu ta, “Chàng trai nhỏ, người cậu thật là thơm! Chị đây thật sự muốn nếm thử xem là mùi vị gì ~”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...