“Cách này không sai, có điều chuyện này đối với cậu thì có chút khó khăn.”
Yêu Nghiệt tiếc chữ như vàng, nói xong câu này, cũng không nói gì nữa.
Đậu Đậu nghĩ đến chiêu số Tên Ngốc mới ngộ ra, liếc cậu ta một cái, nói, “Đừng nói chuyện nữa, giữ gìn thể lực đi.”
Tên Ngốc, “...”
Ha ha, không phải thật sự để cho cậu ta một mình bắt quỷ đấy chứ?
Tên Ngốc không quá tin sư thúc của cậu ta sẽ làm như vậy, nhưng mà leo lên đến tầng thượng, cậu ta liền giác ngộ ra rồi. Sư thúc trọng sắc khinh sư điệt này của cậu ta thật sự muốn làm như vậy!
“Cậu còn ngẩn ra đó làm gì? Làm theo cách tôi nói đi! Bây giờ chúng ta đứng ở nơi cao, bọn chúng đã lộ hết địa điểm ẩn náu rồi, cậu chỉ cần khống chế tốt những cái đinh kia, đồng thời bắt được cả bốn con, chắc là... không thành vấn đề đâu.”
“Chắc là? Sư thúc, người đang đùa con đúng không? Xa như vậy, con có ghim được bon họ hay không là cả một vấn đề đấy! Vả lại, vả lại...”
“Vả lại cái gì?”
“Vả lại cũng chưa từng có ai ghi chép lại cách này cả!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Đó còn không phải là bởi vì trước kia cũng không có ai dùng đinh ghim quỷ như cậu à? Mau! Cậu mau dẫn đầu trào lưu này đi!”
Lời này của cô tuyệt đối không phóng đại, mặc dù cô là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh nhưng cô cũng chỉ học theo chiêu số của lão già mất nết. Thái độ làm người của lão già mất nết rất đáng tin cậy, nghiêm lệnh cấm các sư huynh đệ của núi Đạo Vương tự do phát huy.
Đương nhiên, chuyện này không phải là không có nguyên nhân. Trước kia bọn họ có một đại sư huynh, cũng bởi vì luôn tự do phóng khoáng cho nên cuối cùng mới ăn Thái Tuế tẩu hỏa nhập ma.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, có tấm gương của đại sư huynh, mọi người cũng đều rất tự giác, không đối nghịch với lão già mất nết.
Cho nên, nói tóm lại, cô không bắt được bốn con quỷ này.
Cũng không thể nói là không bắt được, cô mà ra tay thì bốn con quỷ này sẽ chết ngay tại đây, như vậy không phù hợp với quy củ bắt yêu của nhân sĩ chính đạo!
Tên Ngốc không muốn nói chuyện, cậu ta muốn yên tĩnh.
“Sư thúc, con vẫn cảm thấy con không thể thực hành nhanh như vậy được, lần đầu tiên bắt quỷ, phải lấy mở mang kiến thức làm chủ!”
“Nhóc con, cậu không thể xem thường bản thân được, cậu phải tin tưởng cậu là một thiên tài! Cả thế giới vẫn đang chờ cậu giải cứu kia kìa! Cố lên!”
Đậu Đậu đẩy Tên Ngốc một cái, “Nhanh lên, cậu còn muốn qua đêm ở đây à? Nói thật cho cậu biết, tôi mà ra tay thì bốn con quỷ này sẽ chết luôn, nếu như cậu nhẫn tâm vậy thì để tôi.”
“Con làm, con làm!”
Tên Ngốc khóc không ra nước mắt, đón gió lạnh buốt, đứng ở trên tầng thượng. Hai vạt áo khoác dài màu đen bị gió thổi lên, nhìn qua còn thật sự có mấy phần phong độ của anh (bệnh hoang tưởng) hùng (tuổi dậy thì) giải cứu thế giới!
Cuống quá hóa liều, điều kì lạ là cậu ta lại không căng thẳng nữa. Cậu ta nhíu mày nhìn bốn phía, xác định phương hướng của bốn con quỷ xong, sau đó dùng hết sức tập hợp hai luồng sáng màu xanh nhạt trên tay. Luồng sáng như quả cầu tuyết trong tay cậu ta lớn dần lên, to bằng quả bóng rổ, trong nháy mắt tách rời thành nhiều cây đinh.
Tên Ngốc hít sâu một hơi, xác định lại phương hướng của bốn con Diễm Quỷ lần nữa, đánh mạnh ra ngoài. Hàng trăm hàng nghìn cái đinh bay ra ngoài, giống như một trận mưa màu xanh.
Bốn con Diễm Quỷ nhìn thấy luồng sáng càng ngày càng gần, khẽ nghiến răng đẩy người đàn ông trên người ra nhanh chóng tránh đi.
“Ôi trời ơi, khỏa thân chạy!”
Đậu Đậu không nhịn được kêu lên một tiếng hay, khóe miệng Yêu Nghiệt lập tức giật giật, sau khi co giật xong thuận tay làm mờ đi.
Đậu Đậu không hóng được nữa, liếc Tên Ngốc một cái, nói, “Tốc độ quá chậm rồi.”
Tên Ngốc đau khổ trong lòng, chưa bắt được Diễm Quỷ mà lại nhìn thấy một màn không thích hợp với thiếu nhi. Hơn nữa tốc độ chậm cái gì chứ?
“Nhìn đi, bọn họ đang động đậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...