Tên Ngốc đột nhiên lên tiếng, đánh thức đôi vợ chồng ở đâu lúc nào cũng có thể bày ra bộ dạng yêu đương ngược FA này.
Đậu Đậu lúng tùng ho khan hai tiếng, giả vờ bình tĩnh nhìn trời.
Yêu Nghiệt hung hăng trừng Tên Ngốc, hỏi, “Ở đâu?”
Tên Ngốc nhìn rõ là người, run rẩy yếu ớt nấp sau lưng Đậu Đậu, “Con… con nhìn nhầm rồi.”
Mặc dù Đậu Đậu đã cao lên nhưng cũng không quá một mét sáu ba sáu tư. Cô sao có thể che được cho Tên Ngốc chứ? Tên Ngốc là một tên con trai cao một mét tám mấy!
Hành động theo bản năng này của Tên Ngốc thể hiện rõ cậu ta vô cùng: Ngu xuẩn!
Biển Biển đương nhiên không bỏ qua cái cơ hội để móc đểu Tên Ngốc, nó lập tức lay Viên Viên dậy chỉ cho xem, “Em nhìn đi, anh ta thật là ngu ngốc!”
Ban đầu Đậu Đậu còn tưởng là mình nghe nhầm rồi, sau khi nhìn hai cái đầu nhỏ thò ra khỏi ống tay áo rộng của Yêu Nghiệt, nhất thời cũng không nói được gì.
Hóa ra bọn chúng chưa ngủ!
Không những không ngủ lại còn tỉnh táo như vậy nữa!
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra một lúc, Viên Viên gật đầu, “Vâng.”
Tên Ngốc bắt đầu hoảng rồi, “Viên Viên, em nói cái gì? Em nói vâng? Vâng là ý gì hả?”
Hai đứa nhóc nhà sư thúc lại nói cậu ta ngốc? Biển Biển thì cũng thôi đi, không phải là Viên Viên thích cậu ta nhất sao?
Cậu ta cần một câu trả lời hợp lý!
Nhưng Biển Biển sẽ không giải thích với cậu ta, nó giơ tay lên kéo ống tay áo của Yêu Nghiệt lại.
Viên Viên mơ mơ màng màng, thật ra là căn bản không biết Biển Biển đang nói cái gì, nó đang buồn ngủ chỉ muốn đi ngủ cho nên bất kể người khác nói cái gì thì nó cũng chỉ đáp một tiếng thôi. Điểm này gần giống với Tên Ngốc bị điểm chú cấm ngôn. Bất luật người khác hỏi cái gì, chỉ cần là chuyện liên quan đến núi Đạo Vương hay sư thúc sự bá sư phụ gì đó thì cậu ta chỉ có hai từ: không biết.
Đột nhiên tiếng chuông tan học vang lên, không ít học sinh đi ra khỏi các tòa lớp học.
Tên Ngốc vội vàng lấy lại tinh thần, “Sư thúc, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Tiếp theo... Lão Cửu, anh có thể nấp đi trước được không?”
“Tại sao?”
“Anh đứng ở đây thì quỷ cũng không dám ra.”
Yêu Nghiệt không chút dấu vết thu lại hơi thở, “Bây giờ được rồi chứ?”
“Không được! Anh quá xuất sắc, nếu như con Diễm Quỷ đó thích anh muốn ngủ với anh thì làm thế nào hả?”
“Hả? Ngủ… ngủ với sư thúc công?” Tên Ngốc ngẩn tò te ra, “Tại sao? Tại sao Diễm Quỷ lại muốn ngủ với sư thúc công?”
Đậu Đậu đỡ trán, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như từ đầu đến cuối cô đều chưa hề nói cho Tên Ngốc biết Diễm Quỷ là quỷ gì. Nhưng cậu ta nghe tên cũng có thể liên tưởng ra đại khái rồi chứ?
Đậu Đậu nhìn cái ánh mắt thuần khiết của Tên Ngốc, liền biết cậu ta chưa hề nghĩ đến rồi.
“Diễm Quỷ chính là con quỷ trong đầu toàn là mấy thứ đồi trụy, có cả quỷ nam và quỷ nữ. Có điều, theo như trước kia cậu nói thì con quỷ ở Hội Tụy chắc là quỷ nữ. Cho nên, Lão Cửu phải nấp đi, cậu... giả vờ đưa tôi về ký túc xá.”
Tên Ngốc ồ một tiếng, hoàn hồn lại liền giậm chân, “Tại sao? Tại sao lại là con chứ? À, người sợ sư thúc công bị quỷ phi lễ, thế người không sợ con bị quỷ phi lễ à? Sư thúc à! Con là đứa bé người nhìn từ bé đến lớn đấy! Người nhẫn tâm…”
“Tôi nhẫn tâm,” Đậu Đậu không đợi Tên Ngốc nói xong đã ngắt lời cậu ta, “Dù sao... cậu cũng chưa có bạn gái.”
Tên Ngốc khóc không ra nước mắt, “Sư thúc, người thay đổi rồi, trước kia người không như vậy!”
Đậu Đậu, “...”
“Con mặc kệ, con không muốn làm, người trọng sắc khinh sư điệt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...