Yêu Nghiệt bật cười. Hắn xoa đầu Đậu Đậu, trong giọng nói khó giấu được sự cưng chiều, “Được, để em xử lý.”
Lạc Thi Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt, từ trước đến nay cô ta chưa từng gặp một người đàn ông nào có thể cười đẹp trai đến vậy. Nói chính xác là từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy ngài Cửu cười.
Bây giờ hắn cười với Kim Đậu Đậu, giọng nói dịu dàng, ánh mắt cưng chiều, có thể nhấn chìm người ta ở trong đó...
“Này này này, nhìn đi đâu thế? Anh ấy là người đàn ông của tôi đấy! Đến lượt loại gái điếm như cô nhìn à?”
Đậu Đậu trực tiếp cắt ngang, trong lời nói toàn là làm nhục, “Nghe không hiểu tiếng người đúng không? Cần phiên dịch đúng không? Được! Vậy tôi phiên dịch cho cô nghe, anh ấy nói… cô là gái điếm!”
Lạc Thi Nhã không thể nhịn được nữa, giơ tay lên định tát Đậu Đậu, vẻ mặt Yêu Nghiệt rét lạnh, thấy Đậu Đậu tóm lấy cánh tay Lạc Thi Nhã.
“Còn muốn đánh tôi à? Lạc Thi Nhã! Cô được lắm! Đâm dao sau lưng tôi, sự việc bại lộ còn có thể giả bộ là người bị hại. Lạc Thi Nhã, sao cô không chết luôn đi?”
Lạc Thi Nhã phát run, kìm nén nói ra được một câu.
“Tôi thừa nhận tôi thua, là do thủ đoạn của tôi không bằng cô! Có điều, Kim Đậu Đậu, so với đâm dao, cô mới lợi hại hơn chứ? Cô làm cho Sở Minh Hiên yêu cô, làm cho anh ta vứt bỏ tôi, những chuyện này đều không coi là gì trong mắt cô à? Cô mới là gái điếm! Cô mới là gái điếm tâm cơ!”
Đậu Đậu không nhịn được nữa, run tay tát cho cô ta hai cái.
“Nói chuyện với cái loại tam quan xiêu vẹo như cô đúng là không thể chịu đựng nổi! Nói thật cho cô biết, bà cô đây không thích Sở Minh Hiên. Còn nữa, mình là gái điếm thì nhìn ai cũng là gái điếm cả, câu nói này đúng là không sai chút nào hết.”
Đậu Đậu nói xong, móc khăn giấy ra lau tay, rồi rất thuận tay ném vào mặt Lạc Thi Nhã. Không phải là làm nhục người à, làm như không ai biết ấy!
Lạc Thi Nhã thẹn quá hóa giận, “Kim Đậu Đậu, tôi liều mạng với cô!”
Cô ta nói rồi nắm chặt tay xông tới, Đậu Đậu lắc người tránh đi, thuận tay kéo áo choàng tắm trên người cô ta ra. Cùng lúc đó, cô và Yêu Nghiệt đưa mắt nhìn nhau, Yêu Nghiệt kéo cửa phòng ra, trơ mắt nhìn Lạc Thi Nhã trần truồng ngã vào trong đám phóng viên.
Xong rồi hắn khóa cửa lại, động tác vô cùng lưu loát!
Đậu Đậu chê ghét ném áo choàng tắm trong tay đi, Yêu Nghiệt nhíu mày, “Đi rửa tay.”
Đậu Đậu, “...”
Lăng Đầu Thanh nhìn mà ngẩn ra, cảm khái từ nội tâm, “Đại Vương, ngài và bà xã thật là ăn ý!”
Yêu Nghiệt được nịnh bợ mà có vẻ không phải là nịnh bợ làm cho thoải mái, “Tất nhiên, đừng ngẩn ra nữa, đến công ty đi.”
“Rõ Đại Vương, không thành vấn đề Đại Vương.”
Lăng Đầu Thanh vừa định đi, nhưng Yêu Nghiệt nghĩ đến cái gì lại vội vàng mở miệng nói đợi đã. Nói rồi hắn lén lén lút lút nhìn Đậu Đậu đang rửa tay ở phòng vệ sinh, thấp giọng nói, “Đưa máy quay phim cho ta, nhanh lên!”
Lăng Đầu Thanh, “...”
Tiết tháo của Đại Vương nhà gã, nhất định đã gặp quỷ rồi!
“Ngẩn ra cái gì? Nhanh lên!”
Yêu Nghiệt lại giục một câu, Lăng Đầu Thanh yên lặng, yên lặng, đưa máy quay phim cho hắn. Yêu Nghiệt thu vào trong tay áo vừa vặn đúng lúc Đậu Đậu đi ra, hắn thở phào, bày ra bộ mặt nghiêm túc, “Lăng Đầu Thanh, cậu còn ngẩn ra đó làm gì? Đến Niệm Nô Kiều đi!”
Lăng Đầu Thanh, “... Rõ!”
“... Không cần đi, làm việc vất vả quá nửa đêm rồi, cho anh nghỉ một ngày, dù sao Lâm Phong cũng có thể trông nom tốt Niệm Nô Kiều.”
Lăng Đầu Thanh cảm kích nhìn Đậu Đậu một cái, sau đó yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt, “Đại Vương?”
“... Nghe theo cô ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...