Biển Biển lại tức giận nói một lần nữa, lần này Đậu Đậu hoàn toàn đơ luôn, “Diệp Tinh Trạch, những điều con trai tôi nói đều là thật à?”
“Đương nhiên không phải rồi!” Tên Ngốc vô cùng uất ức, “Sư thúc, con làm sao có thể bảo em ấy gọi con như thế được chứ? Người đừng nghe con trai người nói linh tinh!”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Cậu tốt nhất hãy cho tôi một câu trả lời hợp lý đi!”
Đậu Đậu phát điên gào lên một câu như vậy, Tên Ngốc vừa mới định giải thích thì Biển Biển lại tranh nói trước, “Còn giải thích cái gì nữa? Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật! Sự thật chính là Viên Viên gọi anh là chồng rồi thì anh cho em ấy ăn kẹo!”
Biển Biển vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Ngay cả con yêu nào đó luôn không phản ứng gì, nhất thời cũng có chút muốn yên tĩnh. Đương nhiên, vào giờ phút này, người muốn yên tĩnh nhất không phải là Yêu Nghiệt, cũng không phải là Đậu Đậu, người muốn yên tĩnh nhất là Tên Ngốc!
Đáng thương thay, cậu ta thật sự chưa từng làm như vậy mà!
Còn tại sao Viên Viên lại đột nhiên mở miệng gọi cậu ta là chồng, cậu ta cũng thật sự không hiểu ok?
Có điều bây giờ không phải là lúc để đần ra, bây giờ vấn đề then chốt là, sư thúc sư thúc công cùng với cái tên ma đầu cuồng bảo vệ em gái nhà bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào cậu ta!
Tên Ngốc không thể, cũng không dám im lặng nữa, cậu ta vội vàng mở miệng nói, “Không phải như vậy đâu! Hai người nghe con giải thích đi!”
“Anh có dám nói Viên Viên không gọi anh là chồng không?”
Biển Biển đột nhiên chất vấn, Tên Ngốc nhất thời nghẹn họng, “Anh... anh không dám.”
“Ba mẹ nhìn đi, anh ta thừa nhận rồi! Anh ta dùng kẹo để dỗ Viên Viên, bắt em ấy gọi anh ta là chồng thì mới cho em ấy ăn! Mẹ! Mẹ mau bế Viên Viên về nhà đi, mau lên!”
Đậu Đậu, “... Sao mẹ lại cảm thấy không có khả năng lắm nhỉ?”
Cô thừa nhận, lúc cô vừa nghe thấy rất khiếp sợ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút... không thể nào đâu!
Đậu Đậu vừa nói như vậy, Tên Ngốc lập tức cảm kích rơi nước mắt, “Sư thúc, người thật là tốt. Chuyện này vốn dĩ cũng không phải là thật, là nhóc con kia cứ đòi ăn kẹo, con không cho em ấy ăn, em ấy liền gọi con là chồng.”
Nói xong sợ Đậu Đậu không tin, cậu ta không dám dừng, lại tiếp tục tỏ thái độ, “Con cũng rất kinh hoàng! Thấy con kinh hoàng, em ấy liền lấy kẹo ra khỏi túi con rồi đi mất. Con bị oan! Cho dù con muốn dỗ em ấy gọi con thì cũng phải gọi là chú!”
Đậu Đậu, “... Cậu dám bảo con gái tôi gọi cậu là chú à?”
“... Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là con tuyệt đối không bảo Viên Viên gọi con là chồng!”
Tên Ngốc cuống lên, cậu ta mà cuống thì chỉ số thông minh sẽ online.
Sau đó cậu ta nghĩ đến một loại khả năng, cậu ta liền hỏi Viên Viên, “Viên Viên, em nói cho anh biết, em gọi chồng, có phải là nghe thấy mẹ em gọi như vậy không?”
Đậu Đậu không hiểu ra sao cả, nhưng Yêu Nghiệt lại đột nhiên nhíu mày. Tên Ngốc hỏi như vậy, chẳng lẽ là...
Viên Viên cắn ngón tay út, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sau đó quả quyết gật đầu, “Vâng.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, quả nhiên nó nhìn thấy vợ hắn làm nũng với hắn rồi.
Ý thức được điểm này, hắn vội vàng đón lấy con gái, “Được rồi, đều là hiểu lầm thôi. Nào, đưa Biển Biển cho tôi, cậu đi học đi.”
Biển Biển không nghe theo, níu tay áo Tên Ngốc lại không cho cậu ta đi, ra sức kêu lên, “Không được! Không thể bỏ qua như vậy được, anh ta vẫn chưa nói rõ ràng!”
Tên Ngốc thầm nghĩ, sư thúc công, đây chính là con trai người bắt con nói rõ nhé, không liên quan đến con.
Vì vậy cậu ta lại hỏi, “Viên Viên, tại sao em phải gọi anh là chồng?”
Viên Viên lập tức ưỡn cái ngực nhỏ ra, “Gọi là chồng sẽ có kẹo ăn! Gọi là chồng sẽ không tức giận nữa!”
Tên Ngốc lấy được câu trả lời hài lòng, nhún vai, tương đối vô tội, “Mọi người nhìn đi, có lúc chân tướng chính là đơn giản như vậy đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...