May mà Yêu Nghiệt còn có lý trí, hắn nhớ mục đích chính hôm nay của hắn là phải đi hẹn hò. Còn về những chuyện không thể mô tả được, sau khi kết thúc cuộc hẹn rồi tiếp tục cũng chưa muộn mà. Trên xe không tồi, chờ lát nữa xem xong phim có thể thử một chút.
Yêu Nghiệt xoa xoa đầu Đậu Đậu rồi tiếp tục lái xe.
Đậu Đậu tạm thời bỏ qua mọi chuyện, nhìn vào kính chiếu hậu chỉnh lại đầu tóc, bày ra bộ dạng rất nghiêm túc. Yêu Nghiệt bị bộ dạng như vậy của cô chọc tới có chút vui vui, lại vò đầu cô rất nói, “Làm bao nhiêu lần như vậy rồi, còn đỏ mặt sao?”
Đậu Đậu há mồm trợn mắt, bừng tỉnh trở lại liền giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, “Anh nói cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật vậy, cần phải có chút thể diện được không!”
Yêu Nghiệt không nhịn được, “Không phải là thanh thiên bạch nhật là được hả? Ừ, chồng nhớ rõ rồi.”
Đậu Đậu, “… Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, em muốn yên tĩnh.”
Yêu Nghiệt nghe lời, “Được, anh không nói gì nữa.”
Nếu như chỉ cần không phải là thanh thiên bạch nhật là được, thì chờ lát nữa sau khi xem phim xong, hi hi hi…
Hậu quả của việc Đậu Đậu xù lông chính là… đào một cái hố rất to cho chính mình.
Có điều hiện giờ cô vẫn chưa biết, cô còn đang nghĩ rốt cuộc Yêu Nghiệt muốn đưa cô tới chỗ nào hẹn hò nữa… Mong thần bảo vệ cô, amen.
Nói tới hẹn hò, Đậu Đậu không thể không thừa nhận cô có chút rung động của thiếu nữ. Không biết có phải là vì quanh năm gần gũi với đàn ông không mà thần kinh của cô có chút thô. Lấy chuyện giữa nam và nữ để nói đi, lúc cô và Yêu Nghiệt thế này thế kia, thậm chí cảm thấy như là chuyện dĩ nhiên. Dù sao tình dục cũng chỉ là một loại bản năng sinh lý.
Bản năng là cái gì?
Bản năng chính là tính trời sinh!
Sao cô lại phải thấy xấu hổ với tính trời sinh của mình?
Lúc cô và Yêu Nghiệt thế này thế kia không cảm thấy xấu hổ cũng không cảm thấy mất mặt, nhưng thường thường lại bị cái hôn của hắn làm cho đầu óc quay cuồng. Hôn không giống với tình dục, hôn xuất phát từ yêu, xuất phát từ tin cậy và mong đợi. Cô mong đợi vào tình yêu của người đàn ông này, mong đợi cùng hắn bên nhau… Không chỉ một đời.
“Tới rồi, xuống xe đi.”
Yêu Nghiệt đã đỗ xe dưới hầm gửi xe của nơi nào đó không biết. Hắn mở cửa xe, đưa tay về phía Đậu Đậu. Sau khi xuống xe, nhân lúc hắn không phòng bị, cô níu lấy cổ hắn hôn nhanh một cái rồi rời đi.
“Đi thôi. Đi đâu đây?”
“Đi dạo trước đã, sau đó ăn cơm rồi xem phim.”
Đậu Đậu, “…”
“Sao thế? Sao đột nhiên không nói gì vậy?”
“… Em muốn yên tĩnh, em vừa ăn rồi!”
Đi dạo, ăn cơm, xem phim? Hắn thật sự chuẩn bị rất máy móc!
Vậy xem xong phim rồi thì sao? Có phải là còn chuẩn bị dẫn cô tới một nhà nghỉ thuê một phòng không?
Yêu Nghiệt nhìn ra ý nghĩ trong mắt Đậu Đậu, nhếch mép nói, “Khụ, vậy thì không cần ăn cơm nữa, đi dạo rồi xem hai bộ phim là được rồi.”
Một phim không đủ, một phim thì trời chưa tối, sao có thể hi hi hi đây?
Còn về tới nhà nghỉ thuê phòng gì đó… hắn thích làm trên xe một lần hơn. Ồ, không, một lần có lẽ không đủ, làm thêm mấy lần là được rồi.
Đậu Đậu thấy hắn cười quái dị liền biết hắn đang nghĩ cái việc mà không nên nghĩ rồi.
Có điều cô không có bản lĩnh như Yêu Nghiệt, có thể nhìn thấy được cô muốn nói cái gì. Cô chỉ có thể… đoán được đại khái.
“Kiên quyết không tới nhà nghỉ thuê phòng! Nếu anh dám, một tuần sau đó cứ chờ đó mà ngủ phòng khách đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...