Nghĩ tới đây, Đậu Đậu không nhịn được, lại đâm thêm một câu nữa, “Vâng, chị hiểu là được rồi, em nhận lời xin lỗi của chị.”
Lạc Thi Nhã không nói được lời nào.
Nếu như buộc phải lấy một câu để hình dung tâm trạng của Lạc Thi Nhã lúc này, thì có lẽ chính là… Chưa từng gặp qua người nào mặt dày như vậy!
Ăn một bữa cơm, Lạc Thi Nhã tức cũng đủ no rồi.
Tuy nhiên chuyện này vẫn không tính là tức giận nhất, điều khiến cô ta tức giận hơn cả là khi cô ta so sánh với Đậu Đậu, trong mắt Hà Chính Trực đã trở thành…
“Lạc Lạc à, sao cậu lại không ăn vậy? Không phải Đậu Đậu đã nói không sao rồi à? Cậu đừng cứ để trong lòng, có chuyện gì đâu chứ? Đúng không hả Đậu Đậu?”
Đậu Đậu gật đầu, “Đúng vậy, mau ăn đi, ăn xong còn phải nhanh chóng về trường nữa.”
Lạc Thi Nhã còn có thể nói gì đây, cô ta còn có thể nói được gì?
Cô ta chỉ có thể, “… Chị không ăn được nữa.”
“Ồ, không ăn được nữa sao, thật ra em cũng không ăn được nữa, vậy chúng ta về trường đi.”
Đậu Đậu thắng chắc một trận, uống ngụm nước, chuẩn bị đi.
Hà Chính Trực lại tận dụng thời gian ăn thêm một miếng sườn dê nữa rồi móc tiền ra thanh toán.
Hà Chính Trực phụ trách thanh toán, Đậu Đậu đứng lên cùng Lạc Thi Nhã đi ra ngoài, như có như không nói chuyện vài câu.
“Làm người ấy mà, có thể thoải mái thì thoải mái, không thoải mái thì tức giận. Hà tất phải để ý người khác nhìn thế nào? Đời người ngắn ngủi, mau mau hưởng thụ đi thiếu nữ.”
Nói xong không chờ Lạc Thi Nhã phản ứng lại, cô nhìn về phía Hà Chính Trực vừa tính tiền xong vẫy tay, “Ê, ở đây này, mau lên mau lên, sắp hết giờ rồi, Lão Cửu nhà em không đón được em sẽ nóng ruột lắm.”
Sau khi đánh bại được đối thủ, lại nói mấy câu dạy dỗ đối thủ khiến tâm trạng người ta thật sảng khoái.
Tôi thắng rồi, đứng ở nơi cao thương xót cô, nhân tiện dạy cô đạo làm người.
Ôi! Tôi thật là lương thiện!
Khụ…
Hậu quả của việc Đậu Đậu lương thiện chính là… Lạc Thi Nhã triệt để đần thối.
Kim Đậu Đậu đang nói gì vậy? Cô ta đang dạy cô đừng làm một người tốt sao? Có phải cô ta rảnh quá mức rồi không?
Nhất định là cô ta đang khoe khoang!
Có điều những gì cô ta nói cũng rất có lý… Thoải mái không được thì có thể báo thù mà!
Đúng, báo thù, đoạn phim hôm qua, cô có thể…
“Lạc Lạc, cậu đơ ra làm gì vậy? Mau đi thôi.”
Hạ Chính Trực vẫy vẫy tay trước mắt cô ta, sau khi thức tỉnh cô ta, kéo cô ta ra phía ngoài.
Đậu Đậu gọi một chiếc taxi tới, sau khi lên xong ngẩng đầu nhìn, ô, khuôn mặt rất quen. Đây không phải là chú trung niên ở nhà ma suýt chút nữa tiêu tùng đó sao?
Được Lạc Lê đưa về rồi?
Quên mọi chuyện xảy ra ở nhà ma rồi?
Tại sao cô lại có dự cảm không lành nhỉ, cảm thấy chuyện ở nhà ma vẫn chưa kết thúc?
Theo lý mà nói, lão bà Quỷ Tướng quân đi rồi, đám quỷ trong nhà ma không người cầm đầu, đáng lẽ không thể làm ăn được gì mới phải chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...