Lạc Thi Nhã vô cùng sững sờ, Hà Chính Trực luôn có thần kinh thô kia cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong bầu không khí trầm lắng, Hà Chính Trực ha ha gượng cười mấy tiếng, “Nếu chỉ là hiểu lầm, vậy mọi người ai cũng đừng để bụng. Đi đi đi, chúng ta đi ăn thịt thôi!”
Nói xong một trái một phải kéo Đậu Đậu và Lạc Thi Nhã, chân không ngừng lại mà chạy đi.
Đám đông hóng hớt thi nhau lắc đầu thương xót, chỉ như vậy thôi sao? Chỉ như vậy là đi rồi sao? Chỉ như vậy là làm hòa rồi? Các người đi rồi bọn tôi xem cái gì đây! Các người làm hòa rồi chúng tôi lấy gì mà buôn chuyện đây?
Trên đây dĩ nhiên chỉ là tiếng lòng của đám hóng hớt buôn dưa lê tầm thường. Cấp cao hơn một chút đã sớm nhìn thấu hiện tượng nhìn ra bản chất rồi. Đây rõ ràng là em gái Lạc Lạc âm mưu quyến rũ không thành ngược lại bị làm cho nhục nhã, hỡi đồng bào các anh em trai thẳng có nghĩ tới không?
Thật không ngờ nữ thần hoàn mỹ trong mắt bọn họ lại là một cô gái mưu mô chủ động hiến thân cho bạn trai của bạn thân nhưng ngược lại bị vứt bỏ phải không?
Lại còn xưng nữ thần Lạc Lạc? Cô ta cũng xứng sao?
Đương nhiên, họ sẽ không bao giờ nói ra đâu, dù gì đám trai thẳng kia cũng rất có lực tấn công. Bọn họ kiên định tin tưởng vào nữ thần dịu dàng đức độ lại lương thiện của bọn họ, ngược lại Kim Đậu Đậu, thân là bạn thân mà không nghe nữ thần bọn họ giải thích thì cũng thôi đi, sau khi sự việc kết thúc còn nói ra những lời có ý như vậy.
Khụ…
Nếu như Đậu Đậu biết được bọn họ nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên cho bọn họ mấy cái bạt tai rồi. Các người có phải ngốc không vậy có phải ngốc không vậy? Các người trung thành tới chết như thế, nữ thần có để mắt tới các người không?
Đáng tiếc, cô không biết. Cô chỉ biết trận này cô thắng rồi, thắng tới mở mày mở mặt rạng rỡ tổ tông.
Thấy quầng mắt đen sì của Lạc Thi Nhã, rồi lại nhìn bộ dạng không có tinh thần của cô ta, hừ, chơi bà đây, bà đây sẽ chơi chết cô!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhìn đồng hồ.
Khụ, không có đồng hồ, cái cô xem, đại khái là đồng hồ sinh học.
Nhưng không sao, bây giờ cũng đã vào thu rồi, cô mặc áo dài quần dài, vén tay áo lên giả bộ xem đồng hồ… Quỷ mới biết rốt cuộc trên tay cô có đeo đồng hồ hay không?
Đậu Đậu giả bộ xem đồng hồ, vừa nói với Hà Chính Trực muốn gọi sườn lợn nướng, vừa như thể không để ý nói, “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta mau ăn đi, nếu không một lát nữa anh ấy tới đón em tan học, tìm không thấy người thì không hay lắm.”
Tay cầm thực đơn của Lạc Thi Nhã cứng đơ, sau đó bất giác dùng lực, thực đơn bằng giấy cứng suýt chút nữa bị vò tới biến hình.
Đậu Đậu nhìn thấy vậy thì tâm trạng rất tốt, đặt thực đơn xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn, nói với Yêu Nghiệt lát nữa chờ tới lúc tan học nhớ tới cổng trường Thánh Phong khoe khoang làm lố lộ cảnh ân ái.
Yêu Nghiệt hơi hơi nhếch môi, đoán ra được việc gì, lại lắc đầu bất lực. Hắn nghĩ một lúc, soạn tin nhắn trả lời cô mấy chữ: Tuân lệnh, bà xã.
Đậu Đậu nhận được tin nhắn, tâm trạng vô cùng tốt, không biết có phải vì đã lấy được giấy chứng nhận rồi không… Khụ, tuy là Lăng Đầu Thanh đi lĩnh về, nhưng có giấy chứng nhận, cô cũng coi như có được sức mạnh.
Có cảm giác tự hào “Người đàn ông này là của nhà tôi”.
Ý thức được điều này, Đậu Đậu nhếch mép.
Hơn ba tháng trước, cô còn đang nghĩ làm sao để thoát khỏi con xà tinh thần kinh này phải không? Khác biệt quá lớn, đột nhiên rất không muốn quen bản thân nữa thì làm thế nào?
“Nhìn điện thoại cười gì vậy? Để chị xem nào!”
Hà Chính Trực cướp lấy, Đậu Đậu nhanh tay nhanh mắt ấn vào nút khóa màn hình, “Không có gì, thật sự không có gì. Mau nhìn này, thịt tới rồi!”
Hà Chính Trực bĩu môi, không tin lời của Đậu Đậu, chỉ nghe thấy cô nói thịt tới rồi, liền tạm thời bỏ lại chuyện phiếm.
“Cũng được, ăn xong thịt mới có sức để tra khảo em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...