Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu véo hạt đậu đỏ trước ngực của Yêu Nghiệt một cái, hung dữ chìa tay ra, “Mang ra đây, anh nói anh có!”

Yêu Nghiệt cười một cách ý vị sâu xa, “Cái gì?”

Đậu Đậu tức giận nhìn chằm chằm, “Kẹo mút!”

“Ồ kẹo… mút à, khi nãy không phải đã cho em rồi sao?”

“Cho… cho em cái gì cơ?”

Đậu Đậu hỏi theo phản xạ, lúc phản ứng lại cái kẹo mút đó là cái quái gì, đột nhiên muốn yên tĩnh một mình.

Mẹ nó, Lão Cửu nhà cô đây là đen tối muốn lên trời à!

Khụ, từ khi hắn nói cô là trời, từ trời này, cô làm sao cũng không dám nhìn thẳng.


Vẻ mặt Đậu Đậu không còn vương vấn yêu đương gì nữa, Yêu Nghiệt lại cười một cách gợi cảm, “Nghĩ ra chưa? Vậy… ăn thêm lần nữa nhé?”

Hắn vừa nói vừa cúi đầu lấy mũi dụi dụi vào cổ cô, hơi thở nóng ran từ mũi phả lên cơ thể cô, giống hệt như một đốm lửa nhỏ, trong giây lát đã lan rộng ra ngoài.

Nhân lúc Đậu Đậu còn đang ngẩn ngơ, hắn liền nghiêng người xông lên, động tác chậm rãi vào vào ra ra, đến khi dừng lại thì đã là nửa đêm rồi.

Một đêm mấy lần, thật lòng không phù hợp để hình dung hắn. Nếu cô còn không hạn chế lại, có lẽ hắn sẽ còn muốn làm bảy tám lần cũng nên.

Điều quan trọng nhất là trước đây cô còn có thể véo eo của hắn bảo hắn dừng lại, nhưng bây giờ hắn đã thông minh hơn nhiều rồi. Ồ, không, hắn vốn dĩ đã rất thông minh.

Tóm lại là bây giờ một khi đến giờ lên chiến trường, hai bàn tay có thể véo lấy eo của hắn đều hoàn toàn bị mất đi khả năng hành động. Cho dù có mở khóa đổi sang tư thế khác, hắn cũng có thể nhanh như sét đánh đến cả bịt tai còn không kịp nghĩ ra cách mới, chế phục bàn tay của cô.

Không cần phải nói gì nữa, cô muốn yên tĩnh…


Sau khi tỉnh dậy, khách khứa trên đảo cũng đã trở về Đế Đô cả rồi.

Nhờ phúc của Đường Lưu Ly, vừa mới sáng sớm trước cửa Niệm Nô Kiều đã có không ít nhà báo truyền thông túm tụm. Nhộn nhịp náo nhiệt, ồn ào chen chúc, chỉ đợi xem kịch hay để viết ra tin tức mới!

Đậu Đậu xuống xe, không lâu sau thì Đường Lưu Ly cũng đến. Cô ta nhìn Đậu Đậu một cái, lại nhìn Niệm Nô Kiều không hề có chút động tĩnh nào, không nhịn được bật cười.

“Kim Đậu Đậu, cô thua chắc rồi, đừng có hấp hối giãy chết nhé! Nhân lúc còn ít người thì khỏa thân một cái là xong chuyện rồi. Đợi lát nữa đông người rồi thì cô còn mất mặt nữa.”

Đậu Đậu gật đầu, “Ừ, cô nói đúng, tôi đang chờ cho đông người đó.”

Đường Lưu Ly đột nhiên có chút dự cảm không lành, nhưng cô ta vẫn không tin bản thân mình sẽ thua. Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả các nhân tố đều nói cho cô ta biết, Kim Đậu Đậu nhất định sẽ thua.

Nói thật, lúc vừa xuất viện, nghe ngóng thấy sản phẩm của Kim Đậu Đậu rất có hiệu quả, thì trong giây lát Đường Lưu Ly đã không muốn đánh cược tiếp. Nhưng cô ta lại nghĩ thì cảm thấy không đáng. Sản phẩm của Kim Đậu Đậu nếu thật sự tốt như thế, lại cộng thêm đám phu nhân giàu có bên cạnh Sở Ngọc Bình thì sẽ không để Niệm Nô Kiều của cô ta phá sản.

Thời điểm đó không ra mắt thị trường thì còn đợi đến khi nào được nữa?

Cho nên chân tướng chỉ có một, chính là Kim Đậu Đậu đang khoe mẽ thanh thế để người khác sợ!

Tha cho Đường gia, chẳng qua chỉ là để chặn miệng cô ta lại, nhưng cô ta không muốn, cô ta phải để cho Kim Đậu Đậu phải bẽ mặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui