Lời này của Đường Lưu Ly vừa nói ra, Đậu Đậu đã tức đến bật cười.
“Tôi ghen ghét với cô? Chị hai, hôm nay ra ngoài đã soi gương chưa? Còn dám khiêu vũ với Trường Sinh? Da mặt của cô khiến tôi thật không thể nào theo kịp!”
Sắc mặt Đường Lưu Ly khẽ cứng đơ, sau đó nhấc giày cao gót từ trên cao nhìn xuống, “Là cậu ta chủ động mời tôi khiêu vũ.”
“Ồ, thế thì sao? Cậu ta chủ động mời cô, cô có thể gạt bỏ đi tất cả những hành vi của mình trước đây à? Đường Lưu Ly, cô đừng quên, có một loại thiết bị điện tử được gọi là camera giám sát.”
Đường Lưu Ly bị chẹn họng, còn chưa kịp nói gì, Trường Sinh đã mặt mũi ngu ngơ hỏi, “Camera giám sát? Camera giám sát gì cơ?”
“Không có gì, chỉ là ghi lại quá trình người nào đó nói em là thằng ngốc rồi tiện tay tát mẹ chúng ta hai bạt tai mà thôi.”
Ngữ điệu của Đậu Đậu càng như không đếm xỉa tới, sắc mặt của Trường Sinh lại càng khó coi.
Cậu mời Đường Lưu Ly là vì nhớ ra lần trước bọn họ có khiêu vũ với nhau một lần, không muốn lại phiền phức đi tìm người khác mà thôi.
Mắng cậu là thằng ngốc, lại còn làm nhục mẹ cậu trước mặc bao nhiêu người?
Được, rất được! Đường Lưu Ly này được lắm!
Trường Sinh từng bước từng bước tiến lên, “Đường nhị tiểu thư, lời Đậu Đậu nói có đúng không?”
Đường Lưu Ly vô thức lắc đầu, từng bước từng bước lùi lại phía sau, vừa lùi lại còn vừa lo lắng không yên. Cố Trường Sinh làm sao vậy? Chẳng phải cậu ta là thằng ngốc hay sao? Lẽ nào cậu ta khỏi rồi, đến cả khí chất cũng cứng rắn rồi sao?
Thực ra khí chất của Trường Sinh không hề trở nên cứng rắn, cậu ta vẫn luôn là một cậu bé rất lương thiện. Chỉ có điều trước đây luôn ngốc nghếch, ngốc nghếch đến nỗi mọi người ai cũng không để ý đến thân phận cao quý của cậu. Đến bây giờ IQ đột nhiên online học đi làm khó người khác, thật sự là quá bá đạo!
Đám người hóng hớt buôn dưa lê sững sờ, lần lượt chầm chậm cúi đầu xuống, cắn một miếng thật to miếng dưa trong lòng bàn tay mình… Nếu có thể dựa vào các tình tiết như vậy tiếp tục phát triển thì có thể tiết kiệm tiền mua vé xem phim năm nay rồi!
“Lưu Ly, em còn không mau xin lỗi Cố thiếu gia!”
Đường Linh Lung thực lực cứu cánh, Đường Lưu Ly vội vàng cúi đầu, “Xin lỗi Cố thiếu gia, tôi không biết sự việc lại diễn ra thành như thế này. Khi đó, tôi không ngờ sẽ làm như vậy.”
Cố Trường Sinh không hề mềm lòng, cậu cau mày lại nói, “Cô không nên xin lỗi tôi, cô nên đi xin lỗi mẹ tôi!”
Đường Lưu Ly cắn răng, trong giây lát lập tức phân tích rõ lợi và hại. Mối thù với Kim Đậu Đậu, cô ta nhất định phải báo. Nhưng Sở Ngọc Bình, cô ta không gánh nổi. Chẳng qua chỉ là xin lỗi thôi mà…
“Tôi xin lỗi, tôi đồng ý xin lỗi!”
Đường Lưu Ly vừa nói câu này xong, đám hóng hớt lần lượt tránh ra. Cô ta đi đến trước mặt Sở Ngọc Bình, hơi cúi eo xuống, “Cố phu nhân, tôi xin lỗi bà vì chuyện lần trước. Là tôi sơ suất, hi vọng bà rộng lượng, không chấp trách kẻ tầm thường như tôi.”
Trong tay Sở Ngọc Bình đang cầm cốc thủy tinh đựng nước ấm, không nhịn được giơ tay hất một cái qua đó. Đường Lưu Ly đột nhiên bị người khác hất nước vào mặt, không dám tin trợn mắt lên nhìn.
Sở Ngọc Bình dám làm như vậy? Bà ta dám hất nước lên người cô ta?
Không chỉ có Đường Lưu Ly không dám tin, đến cả đám hóng hớt kia cũng sững sờ! Tình huống gì đây? Sao một lời không hợp liền dội nước tẩy trang rồi?
Ầy, sai rồi, là nước thường.
Nhưng cho dù là nước không thì lớp trang điểm của Đường nhị tiểu thư này cũng dày quá rồi nhỉ?
Dưới con mắt theo dõi của đám đông, lớp mascara trên lông mi của Đường Lưu Ly trôi xuống, tạo thành một quầng mắt đen sì sì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...