Bảo vệ lắc đầu, lấy điện thoại ra ấn nút gọi đi, sau đó cầm hộp quà đang định đi về phía thùng rác thì điện thoại lại rung lên.
Đậu Đậu dùng ngón chân cũng đoán ra là Susan gọi đến.
Lúc mới bắt đầu giận dữ bắt bảo vệ mang hộp quà đó đi vứt. Tắt điện thoại xong chưa được hai giây, lại hối hận nói đừng vứt nữa.
Có lẽ người phụ nữ nào khi đang yêu cũng đều như vậy, tính toán chi li, thay đổi bất thường. Thế nhưng, chính bởi vì quan tâm cho nên mới tính toán, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quay đầu sang nhìn Yêu Nghiệt, “Em cược năm tệ, hai người này nhất định sẽ tái hợp!”
Yêu Nghiệt, “… Nắm chắc phần thắng vậy, sao không cược nhiều một chút?”
“… Nói cũng đúng, có điều, em cược với ai chứ?”
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hình như cô và Lão Cửu chưa từng hẹn hò nhỉ? Bọn họ bắt đầu từ phía hắn đơn phương sống chết bằng được không chịu từ bỏ... trực tiếp quá độ đến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của đôi vợ chồng già.
Ngoại trừ cuộc sống trên giường tốt đẹp ra thì chưa một giây phút nào trải qua thứ tình yêu trong sáng về tâm hồn cả!
Đậu Đậu phát hiện ra sự thật đáng sợ này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch. Cô cảm thấy cô có quyền bắt buộc phải giành lấy quyền lợi của mình, nếu không, há chẳng phải cô đã phải chịu uất ức rồi sao?
Đậu Đậu liền tranh thủ một chút, thế là Yêu Nghiệt nhướn mày, “Có thể yêu đương hẹn hò, cũng có thể lái xe*. Hai việc này không có gì mâu thuẫn với nhau cả.”
(*)Lái xe: làm việc người lớn.
Đậu Đậu, “... Em không hề muốn lái xe.”
“Nhưng bằng lái xe của chúng ta đều đã lấy được rồi, không lái xe thì lãng phí quá!”
Đậu Đậu nhất thời không phản ứng lại kịp, “Bằng lái xe?”
“Ừ, chính là hai cái này.”
Yêu Nghiệt vừa nói vừa lấy hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ để trước mặt Đậu Đậu lắc lư một vòng.
Đậu Đậu suýt chút nữa là quỳ xuống... Bằng lái xe?
Tóm lại, việc Tiểu Bạch kết hôn chính là một kết thúc tạm thời. 914 đã được Susan mua lại làm quà cưới cho hai người bọn họ. Hai người họ ngày thường sẽ sống ở 914 để thuận tiện đi đến sở cảnh sát, đến cuối tuần sẽ lựa chọn sẽ đến biệt thự Tô gia hay là về khu dân cư Đế Đô.
Đậu Đậu đối với việc này thật sự thấy vui, tay nghề nấu nướng của Tiểu Bạch rất giỏi mà! Cô ấy vừa trở lại, cả nhà cô lại được hưởng lộc ăn rồi...
Hôn lễ của Tiểu Bạch kết thúc, ngay sau đó là sinh nhật của Đậu Đậu.
Ngày hôm đó, Cố Thanh Vân đến đón cô trước, Đậu Đậu do dự một lúc, vẫn quyết định giới thiệu Yêu Nghiệt với ông ta, “Ba, đây là bạn trai con, Cửu Ca.”
Yêu Nghiệt cảm thấy bản thân mình được tuyên bố chính thức, trong lòng không ngừng thầm đắc ý.
Thế nhưng đối với ánh mắt thăm dò từ trên xuống dưới của Cố Thanh Vân, ngoài mặt hắn lại không để lộ chút thay đổi nào, “Xin chào bác Cố, cháu là Cửu Ca.”
Cố Thanh Vẫn sững sờ một lúc, sau đó gật đầu qua quýt, “Ừ, được.”
Ông ta nói như vậy nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ... Được cái gì mà được chứ! Đậu Đậu vừa mới đến tuổi trưởng thành! Không được, phải nhắc thằng nhóc nhà Diệp gia sống ở phòng đối diện chú ý, không thể để củ cải trắng tươi ngon trong nhà tùy tiện dâng cho lũ lợn ăn được!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh một cái, trong lòng nghĩ, củ cải trắng tươi ngon? Lợn? Củ cải trắng tươi ngon này không biết đã bị hắn ăn biết bao nhiêu lần rồi.
P/S: Các loại trường hợp, các loại dáng vẻ.
Thấy Cố Thanh Vân không có thiện cảm với Yêu Nghiệt cho lắm, Đậu Đậu ha ha gượng cười mấy tiếng, “Vậy… vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Thanh Vân gật đầu, ra ngoài cửa trước, đi xuống tầng hầm lấy xe.
Cả quá trình diễn ra chưa đầy năm phút, Yêu Nghiệt đã ẩn thân ngồi lên xe của ông ta.
Đậu Đậu đối với việc này không tỏ chút ý kiến nào, cảm thấy đã đến lúc nhảy lớp và cho Yêu nghiệt một danh phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...