Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đúng, đó chính là điều khác nhau.

Cho dù hắn và Sở Minh Hiên đều là những người không từ thủ đoạn, mạo hiểm không màng tính mạng. Nhưng giữa yêu và không yêu, đã được định trước là không thể đánh đồng làm một được.

Đậu Đậu chỉ một câu thôi đã quyết định rồi, tên yêu nào đó đang xuân đến trăm hoa đua nở…

Ngày hôm sau, hai người đi tham gia hôn lễ của Tiểu Bạch. Có thể là do bộ y phục cưới đỏ thẫm của Hồng Tụ quá đẹp nên hôn lễ của Tiểu Bạch cũng là kiểu hôn lễ điển hình của Trung Quốc.

Cô dâu xuất phát từ biệt thự của Susan, được Trương Khải Bình lái xe đón đến khu nhà dân Đế Đô. Căn hộ là nhà của Trương Khải Bình, tuy rằng không lớn nhưng rất sạch sẽ gọn gàng.

Susan không có quan niệm quá nhiều về giai cấp, suy cho cùng bà cũng từ nghèo khó mà vươn lên đến ngày hôm nay. Trương Khải Bình phẩm hạnh chính trực, bà rất coi trọng, không có yêu cầu gì khác, đối xử tốt với con gái bà là được.


Mẹ của Trương Khải Bình lại càng tùy ý hơn, chỉ cần là phụ nữ có thể sinh con thì bà đã vui mừng lắm rồi, không cần những thứ khác.

Ai bảo con trai bà từ nhỏ đã đáng lo như thế chứ?

Một người đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, đến cả một cô bạn gái tiêu chuẩn cũng không có. Đừng nói đến tiêu chuẩn, đến không đúng tiêu chuẩn cũng không có.

Bây giờ có thể dẫn một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc về thế này, bà còn vui mừng không hết ấy chứ!

Còn về việc gia định thông gia có nhiều hay ít tiền, điều đó có liên quan gì đến bà?

Hai đứa trẻ có thể sống tốt với nhau là được, sinh cho bà một đứa cháu bụ bẫm là được.

Rượu mừng đã uống được một nửa, một chiếc Rolls-Royce Phantom dừng ở đầu ngõ.

Không ít những người hàng xóm sinh sống ở đây lâu năm đều hiếu kì nhìn ra, hóng hớt nghĩ ngợi. Nghe nói là con trai Lão Trương có thể lấy một người vợ có tiền, vừa nhìn đã thấy là thật rồi! Rolls-Royce! Xe sang đắt tiền lắm đó được chưa?

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên từ trong xe bước xuống. Ông ta mặc một bộ vest chỉn chu, sau khi xuống xe thì lấy ra một chiếc hộp được bọc giấy thắt nơ cẩn thận, bên trên hộp còn có một chiếc lì xì.


Người đàn ông đó thong dong đi về phía khu dân cư, vừa đi vào đã bị bảo vệ ngăn lại, “Xin chào, mời ông cho xem thiệp mời.”

Đậu Đậu và Yêu Nghiệt ăn uống no say xong chuẩn bị rời đi, vừa nghe thấy bảo vệ nói vậy, ngay tức thì có chút sững sờ.

Có thiệp mời? Bọn họ đến đâu có đâu. Bọn họ chỉ mang theo lì xì đến mà thôi, Căn bản không có ai ngăn cả!

Còn nữa, khách khứa của Trương Khải Bình mời đều là những người hàng xóm láng giềng thân thiết, đều là những người dân bình thường, nào có tự dưng dùng đến thiệp mời làm gì chứ?

Đậu Đậu vừa định nói, đã thấy Yêu Nghiệt lắc đầu.

Được thôi, cô không nói, cô xem náo nhiệt còn không được sao?

Đậu Đậu quay ra hướng đầu ngõ nhìn, đột nhiên bừng tỉnh ngộ… bảo vệ là do Susan mang đến. Bà ấy dẫn theo bảo vệ đến, có lẽ chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là ngăn cản Tô Thành Minh!


IQ của Đậu Đậu nhìn thấu tất cả, lặng lẽ ấn nút like cho bản thân, sau đó liền khoác tay Yêu Nghiệt, chuẩn bị giữ khoảng cách để quan sát.

Tô Thành Minh bị bảo vệ ngăn lại, cau mày, khí chất lớn mạnh, “Tôi là Tô Thành Minh, người kết hôn bên trong là con gái của tôi.”

Bảo vệ vừa nghe vậy liền cười, “Ông Tô, người tôi ngăn lại chính là ông. Chủ tịch Tô của chúng tôi đã dặn dò rồi, bất kì ai cũng không được quấy rối hôn lễ của tiểu thư. Đặc biệt là Tô Thành Minh. Cho nên ông vẫn nên quay về đi thì hơn.”

Sắc mặt Tô Thành Minh khó coi, khi người ta đã đến tuổi trung niên, trải qua nhiều chuyện, tính tình cũng có thể kìm nén lại. Cho nên đối với sự xua đuổi của bảo vệ, ông ta không thể hiện ra ngoài một chút kiểu thẹn quá hóa giận nào, mà ngược lại rất nho nhã lịch sự nói câu xin lỗi, rồi cúi người đặt hộp quà xuống cửa.

Trước khi đi, còn không quen nhắc nhở bảo vệ, “Nói với Thính Vũ là tôi đã đến đây, còn nữa, nói với Susan, tôi yêu cô ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui