Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Mà cô Kim có lẽ cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi nhỉ? Lần trước khi anh ta điều tra thân phận của cô ấy, chứng minh thư của cô ấy cũng chỉ viết 17 mà thôi!

Sao đùng một cái lại có thể thành hai mươi chứ?

Không chỉ mình Trương Khải Bình không hiểu, đến cả người trong cuộc cũng không thể nghĩ ra!

Sau khi Trương Khải Bình rời khỏi, Đậu Đậu giơ chân đạp Yêu Nghiệt một cái, “Này, thế là thế nào?”

Yêu Nghiệt nắm lấy cổ chân cô, đầu ngón tay mơn trớn trêu đùa trên đó. Đậu Đậu đá mấy cái vẫn không thoát nổi, có chút nổi điên, “Không phải là đợi em đến tuổi trưởng thành mới nói hay sao?”

“Muốn cho em một bất ngờ mà, ai biết được em lại vội vàng như vậy.”

Đậu Đậu, “Ha ha.”

Rốt cuộc ai mới là người vội vàng đây? Chỉ có ngồi đây mà giương mắt nói bừa!


Có điều, đăng kí cũng đã đăng kí rồi. Sớm đăng kí sớm siêu sinh.

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu thò tay, “Lấy ra đây cho em xem.”

Yêu Nghiệt vòng lấy eo của cô, kéo cô ngồi xuống ghế, lúc này mới lấy cuốn sổ nhỏ màu đỏ đưa qua đó, “Thế nào? Ảnh anh chọn đẹp chứ?”

Đậu Đậu chê bai nhìn hắn một cái, nhìn bức ảnh vẫn không thể không thừa nhận, “Đẹp!”

Tuy rằng không cùng nhau chụp ảnh kết hôn nhưng quả thật là hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của photoshop.

Chờ chút, giấy đăng kí kết hôn của Cửu Châu bắt buộc cả hai người phải mang theo chính minh thư, hộ khẩu mới có thể đăng kí giấy chứng nhận đúng không?

Không phải hắn đã…

“Ừ, anh bảo Lăng Đầu Thanh biến thành em, giả mạo chứng minh thư với hộ khẩu đi đăng kí giấy chứng nhận.”

Đậu Đậu nghệt mặt thẫn thờ, “Giấy chứng nhận kết hôn này là anh cùng Lăng Đầu Thanh đi đăng kí à? Đi đăng kí cùng Lăng Đầu Thanh?”

Giỏi lắm anh hai! Lại còn đi cùng Lăng Đầu Thanh đến lĩnh giấy chứng nhận kết hôn!

Khóe miệng Yêu Nghiệt đột nhiên co rút, “Khụ, bỏ qua chi tiết này, bỏ qua chi tiết này. Chẳng phải anh muốn tạo cho em một sự bất ngờ hay sao?”

“Ha ha, rất bất ngờ!”

Lại còn bất ngờ? Gần như kinh hãi ấy chứ! Cùng Lăng Đầu Thanh đi đăng kí giấy chứng nhận kết hôn? Sao anh không lên trời luôn đi?

Dường như nhìn ra những lời thoại ngầm của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt mỉm cười, tiến sát đến bên tai cô nói, “Em chính là trời.”


Đậu Đậu lập tức nổi điên cấu véo hắn, hai người lăn đi lăn lại trên sofa. Đúng lúc đồ ăn gọi ngoài được giao đến nơi. Theo ngay đằng sau còn có Tên Ngốc luôn đi ăn cơm trực.

Theo như cũ, ngoại trừ Biển Biển thì tất cả mọi người đều thích ăn thịt. Tên Ngốc giúp dọn đồ lên bàn rồi tự giác đi bế Viên Viên.

Viên Viên ngoan ngoãn gọi anh, dính chặt lấy nhân viên chăn nuôi như kẹo dính.

Biển Biển vừa nhìn thấy lập tức đẩy ghế ngồi của trẻ em qua đó, “Em gái ngồi cái này.”

Đậu Đậu, “…”

Yêu Nghiệt, “…”

Tên Ngốc, “Được thôi.”

Sau đó liền đặt cô bé còn đang cắn móng tay vẻ mặt ngơ ngác ngồi xuống ghế, rất thuận tay kéo đến trước mặt mình.

Ăn cơm xong, Đậu Đậu phát hiện một việc, “Lão Cửu, sao em cứ cảm thấy con trai cứ cự nự thế nhỉ? Nó như vậy là giống anh à? Anh đâu có cự nự thế nhỉ?”

Chỉ trừ lúc ghen thôi.


Khóe miệng Yêu Nghiệt co rút, “Giống anh, trước đây anh cũng rất cự nự.”

“Trước đây lúc nào?”

“Trước khi gặp em.”

Nếu không, Cơ Yêu Nguyệt cũng sẽ không hoán đổi hắn với Sở Minh Hiên. Bởi vì tính cách hiện giờ của Sở Minh Hiên thật sự không khác hắn trước đây là mấy.

Trước đây hắn cũng là loại người lạnh lùng, không thích nói chuyện, cảm thấy phụ nữ rất phiền phức.

Sau bữa cơm, Tên Ngốc lên tiếng, “Sư thúc, người có định nhảy lớp nữa không? Còn nữa, mấy ngày nay Minh Hiên không đến lớp, cậu ta trở về Sở gia rồi sao?”

Đậu Đậu, “Nhảy chứ! Còn về Sở Minh Hiên, để tôi suy nghĩ một lát.”

Rốt cuộc có nên nói cho Tên Ngốc biết cái đó của Sở Minh Hiên đã về với viễn phương rồi không nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui