Yêu Nghiệt cau mày hỏi như vậy, lão già mất nết lập tức lẽ thẳng khí hùng, “Đúng! Chính là đám đồ đệ của ta! Sao nào?”
“Không sao, tôi cảm thấy ông nên quay về xem xem, thời điểm này có lẽ tất cả đều đã có chủ rồi.”
“Ngươi có ý gì?”
Lão già mất nết hỏi đúng thắc mắc của Đậu Đậu. Cái gì mà gọi là các sư huynh sư đệ thời điểm này có lẽ đều đã có chủ rồi?
Không lẽ, Lão Cửu nhà cô tốt bụng đã sắp xếp một buổi đại hội xem mặt hay đại loại thế sao?
Nhìn ra thắc mắc của Đậu Đậu, Yêu Nghiệt không nhịn được bật cười, “Đại hội xem mặt? Vợ ạ, em cảm thấy anh có thể lương thiện vậy sao?”
Đậu Đậu nghiêm túc nghĩ ngợi, quả quyết lắc đầu, “Không có!”
“Đó là chuyện không bao giờ xảy ra.”
“Vậy anh vừa nói là có ý gì?”
“Ý của anh là…”
Yêu Nghiệt cố tình kéo dài âm cuối, đợi đến khi lão già mất nết nóng lòng muốn bùng nổ, lúc này mới như vô tình nói ra.
“Cũng không có gì, chỉ là học tập Lôi Phong làm việc tốt, tặng một tá mỹ nhân Hồ tộc cho núi Đạo Vương thôi.”
Đậu Đậu không nhịn được phì ra thành tiếng, lẳng lặng giơ tay làm biểu tượng like cho người đàn ông nhà mình.
Mỹ nhân Hồ tộc?
Lại còn học tập Lôi Phong làm việc tốt?
Nếu cô nhớ không nhầm, đó đều là những sát thủ trai trinh!
Đám huynh đệ của cô nếu rơi vào tay bọn họ, khụ khụ khụ, cảnh tượng đó, đẹp đẽ khiến cô không muốn nhìn thẳng!
Ừ, làm việc tốt, thật là đã làm việc tốt!
Đậu Đậu cảm khái không ngớt, lão già mất nết lại như mất đi khả năng ngôn ngữ.
Đôi tay già của ông run rẩy chỉ Yêu Nghiệt, rất lâu cũng không nói ra được lời nào.
Yêu Nghiệt nhìn thấy vậy thì tinh thần sảng khoái, không nhịn được lại tặng thêm một nhát dao nữa.
“Song tu mà, mọi người ổn mới là thực sự ổn. Tính qua thời gian cũng đã được hơn mười giờ đồng hồ rồi, gạo đã nấu thành cơm cả rồi.”
“Ly Cửu Ca!” Lão già mất nết tức giận, giọng nói đã lạc đi.
Yêu Nghiệt vừa nghe đã thấy vui, trả lời một tiếng, ngữ điệu cân nhắc, “Ấy! Sư phụ, tôi ở đây, ông không cần dồn hết tâm trí biểu dương tôi đâu, đây đều là việc là mà một đồ tế như tôi nên làm.”
“Ta nhổ vào!”
Lão già mất nết gần như muốn phát điên, càu nhàu một tiếng rồi kéo cửa ra, hầm hầm đi về phía cầu thang máy.
Đứa con trai thứ chín của Long Vương! Hắn nào có giống hậu duệ Thần tộc chứ?
Đúng là côn đồ mà!
Lại dám âm mưu hại đồ đệ của ông!
Đồ đệ của ông, đám đồ đệ đó của ông! Bây giờ ông quay về có muộn không đây?
Ây da, ông đã tạo ra nghiệp gì chứ? Sớm biết như vậy tối qua không gọi điện thoại được cho chúng được đã phải quay về xem rồi!
Thấy lão già mất nết nước mắt nước mũi bỏ đi, Đậu Đậu sững sờ.
Có phải ông chồng của cô có chút thất đức quá rồi không? Lại để lão già mất nết tức đến khóc rồi!
Có điều...
“Làm rất đẹp!”
Đám sư huynh đệ đó của cô đã độc thân lâu quá rồi!
Huống hồ đó là Hồ tộc, đều là những người đẹp ngực to mông nở, song tu cùng bọn họ, đó còn không phải là hời cho họ quá rồi sao!
Ấy, chờ chút, có phải cô đã quên mất điều gì không?
Quả nhiên, câu trả lời của Yêu Nghiệt là…
“Đương nhiên rồi. Đám sư huynh đệ của em đã độc thân lâu quá rồi. Anh không cho bọn họ làm chút chính sự, bọn họ trở thành hậu cung của em thì làm sao?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, “Ấy, đại ca, chúng ta có thể không nhắc đến việc đó được không?”
“Không thể!”
“Em sai rồi, thật đấy!”
“Em sai ở đâu? Anh thấy em rất đúng đấy chứ!”
Trên người Yêu Nghiệt nồng nặc mùi giấm, Đậu Đậu cắn răng, nhìn xung quanh thấy bọn trẻ đều đang cúi đầu chơi đồ chơi, quả quyết nhón chân lên tung đại chiêu.
“Chồng yêu, em sai rồi!”
Đại chiêu đúng là đại chiêu, quả nhiên lập tức có hiệu quả.
Yêu Nghiệt rất hưởng thụ gật đầu, “Ừ, gọi thêm một lần nữa.”
Viên Viên đang chơi với bạn vịt vàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cha mẹ mình, hình như đang suy xét gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...