Lão già mất nết bỗng nghệt mặt, sau đó vô cùng đau đớn.
“Đồ nhi! Sao con không nói sớm? Con nói sớm, ta sẽ nói cho con biết nữ tu có thể đồng thời có rất nhiều người yêu!”
“Cái gì? Nữ tu có thể có rất nhiều người yêu? Việc này sao con không biết?”
Đậu Đậu không nhịn được lộ ra bộ mặt thật, lão già mất nết đắc ý nhìn Yêu Nghiệt một cái, trên miệng lại thút thít, “Còn chẳng phải là do con quá huênh hoang hay sao! Nếu ta nói cho con rồi, vậy thì cả cái núi Đạo Vương chẳng phải sẽ biến thành hậu cung của con à?”
“Không thể đâu, thỏ không ăn cỏ gần hang á.”
Đậu Đậu nói xong câu nói đó, nhiệt độ 912 đột nhiên tăng vọt.
Thế nhưng cô còn chưa kịp phản ứng lại, cô còn đang cảm thấy trận đấu miệng này của cô với lão già mất nết, cô thắng chắc rồi!
Khi cô còn đang đắc ý, một cánh tay mát lạnh đã đặt lên vai mình.
“Không phải cỏ gần hang thì sẽ ăn hả?” Sắc mặt tên yêu nào đó nhuộm màu gan lợn, trong giọng nói còn trộn lẫn chút lạnh lẽo.
“Còn... khụ, sẽ không như vậy đâu, hi hi hi, em chỉ thích anh thôi, ừm, chỉ thích anh thôi.”
Đậu Đậu suýt chút nữa buột miệng nói ra câu “còn chẳng phải sao”.
Thế nhưng Yêu Nghiệt lại không tin, hắn cong môi cười khẩy, ánh mắt rất nguy hiểm.
Mí mắt Đậu Đậu đột nhiên giật mạnh một cái như kiểu có dự cảm gì chẳng lành, tương lai không khỏi tránh được cái chết quá thê thảm, nhanh chóng kiễng chân ghé sát tai hắn.
Cô nói ba từ, lông mày Yêu Nghiệt khẽ nhíu lại, “Chỉ như vậy? Điều đó vốn dĩ là điều anh nên làm.”
Việc về chiếc áo da nhỏ đó cô đã đồng ý từ lâu rồi, lần này đừng hòng lừa dối được!
“Vậy… vậy anh muốn thế nào?”
“Nghe anh hết sao?”
“Đều nghe anh hết.”
Yêu Nghiệt hài lòng gật đầu, vuốt tóc Đậu Đậu, kiểu giống như vuốt ve động vật vậy.
Lão già mất nết bị làm cho kinh ngạc muốn mù mắt, nổi điên nhảy lên ngăn giữa hai người họ lại, “Kim Đậu Đậu, con là cái đồ vô dụng! Con, con...”
“Con làm sao?”
“Con lại dám... ây da, con làm mất mặt mũi ta quá rồi! Bây giờ con lập tức đi cùng ta, sau này không cần đến hắn ta nữa, để tránh bị ma quỷ làm đầu óc mê muội rồi sẽ hối hận!”
Lão già mất nết vừa nói vừa kéo Đậu Đậu đi ra ngoài.
Đậu Đậu túm lấy cửa, trong tình thế gấp gáp buột miệng nói ra, “Trên núi Đạo Vương có Chu Hồn trận! Con không về!”
Lão già mất nết sững sờ, vô thức buông tay ra, “Sao con biết?”
“Sao con biết? Tại sao con lại không thể biết? Sư phụ, người đồng ý những gì với Long Vương con không quan tâm, trong lòng con, người mãi mãi là sư phụ của con. Nhưng con thật lòng thích anh ấy! Việc của bọn con người đừng quản, mà người cũng không quản nổi.”
Bàn tay lão già mất nết run rẩy, “Những thứ này đều là hắn dạy con sao? Không đúng, hai người ở cùng nhau từ khi nào thế?”
“Sau khi con mượn xác hoàn hồn, anh ấy đã ở bên cạnh rồi. Lần trước sư huynh trở về không nói với người sao?”
“Cái gì? Hai tên nghiệt đồ! Nghiệt đồ!”
Lão già mất nết tức chết, vừa nói nước bọt vừa bay tứ tung, “Chúng nói với ta là con thích Lạc Lê, hơn nữa còn ở trong Cục bắt yêu nữa, cũng đều là giả sao?”
Đậu Đậu lặng lẽ lùi về sau một bước, Vâng, là giả, toàn bộ đều là giả.”
Lão già mất nết không nói gì nữa, ông đã bắt đầu hoài nghi về đời người rồi. Ba đứa đồ đệ, hai đứa nói dối, một đứa sinh con, người sư phụ như ông chỉ coi như danh hão mà thôi!
Không được, không thể từ bỏ trị liệu, buộc phải dẫn tiểu đồ đệ đi, nó ở cùng với tên Xà Yêu này sẽ không có kết cục tốt!
Nghĩ đến đây, lão già mất nết lấy lại tinh thần, “Đậu Đậu, con và hắn là không thể! Con đi cùng sư phụ, cho dù muốn núi Đạo Vương biến thành hậu cung thì sư phụ cũng đồng ý cả hai tay!”
“Núi Đạo Vương? Chính là mấy tên đồ đệ của ông?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...