Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Hai trăm năm trước, linh hồn của Mạch Phi tự động phục hồi tái sinh. Hai trăm năm sau, cơ thể của Mạch Phi cũng cần tự động phục hồi tái thế sao?

Đáp áp đã rất rõ ràng rồi.

Hoa lan máu dừng lại trong tay của Đường Linh Ngữ không lâu, lại nhẹ nhàng bay đi, rơi xuống bụng dưới của bà. Không lâu sau thì biến mất không còn tung tích.

Đường Linh Ngữ chăm chú nhìn phần bụng dưới của mình, mãi lâu sau mới thở dài rồi quay người rời khỏi đó.

Bà đã từ bỏ ý định tự sát rồi, tất cả những việc này nói cho bà biết bà nên giữ lại đứa con trong bụng.

Khi đó Yêu Nghiệt thực sự bất ngờ. Vì vậy hắn đã điều tra Đường Linh Ngữ, biết được bà ấy xuất thân từ gia đình truyền thống gia giáo, là người đẹp tự nhiên như ngọc của Đế Đô, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa.

Không lâu sau, Đường Linh Ngữ xuất giá, được gả cho Kim gia - một gia đình đang trong thời điểm sắp suy bại. Một năm sau, bà sinh ra Đậu Đậu.

Đó là một cô bé có làn da trắng nõn như phấn, lúc cau mặt lúc tươi cười đều sạch sẽ không vương chút bụi bẩn. Điều đáng quý nhất là trên trán cô bé có một bông hoa lan màu đỏ thẫm như máu đang nở rộ.


Chính từ thời khắc đó, Yêu Nghiệt đã hạ quyết tâm tráo hồn cho Mạch Phi. Hắn đã đợi hai trăm năm, cho dù trên bông lam máu này có thứ ma lực không thể tưởng tượng nổi thì hắn cũng phải làm thử một lần.

Lan máu lựa chọn thể xác này, vậy thì thể xác này chính là cơ thể của cô!

Nếu muốn đổi hồn cho cô, hắn không còn lựa chọn nào khác!

Chỉ có điều, hắn không muốn bây giờ đã mạo hiểm, hắn không muốn ở trong tình thế hoàn toàn không thể có được cô, tùy tiện tráo hồn.

Nếu như hắn thực sự là một người lỗ mãng như vậy thì năm đó cũng chẳng hà tất phải phí công sức lấy hồn của cô ra để đưa vào vòng luân hồi!

Điều hắn muốn là phải nắm chắc thắng lợi!

Cho nên hắn đợi!

Dù sao cũng đã đợi hơn chín trăm năm rồi, cũng chỉ còn kém mười tám năm nữa. Đợi đến khi cơ thể này hoàn thiện, đủ để tiếp nhận hắn, hắn sẽ làm đến cùng, tráo hồn cho cô trước rồi lại chiếm lấy thân thể của cô.

Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn là đúng.

Chính bởi vì hắn cẩn trọng tỉ mỉ nên hôm nay mới có thể ôm cô vào lòng như thế này đúng không?

Cho nên chuyện cùng ngày sinh nhật không hề là chuyện trùng hợp. Chỉ có điều sự việc đã đến ngày hôm nay, tất cả những thứ đó đều không quan trọng nữa.

Yêu Nghiệt ôm eo Đậu Đậu, hỏi, “Sinh nhật không phải là trước ngày Niệm Nô Kiều ra mắt sản phẩm đó chứ?”


Đậu Đậu, “Hình như là vậy.”

“Sao thế? Sao lại có giọng điệu đó?”

“Em cảm thấy lại ồn ào rồi. Sinh nhật trước ngày ra mắt sản phẩm, anh nói xem em nên âm thầm đón sinh nhật hay là nên đón theo kiểu diễu võ dương oai đây?”

Yêu Nghiệt, “Đây đúng là một vấn đề, có điều không làm khó được em đúng không? Anh muốn hỏi… em muốn quà gì?”

Đậu Đậu đã có thể dự đoán được cuộc sống của mình trong vài ngày tới sẽ không thể bò xuống giường được rồi, khóe miệng giật mạnh một cái tỏ ý, “Muốn một kỳ nghỉ có được không? Kiểu không động chân động tay đó?”

Yêu Nghiệt đột nhiên sa sầm mặt xuống, “Không được! Ngoại trừ cái này ra!”

Đậu Đậu, “Vậy không muốn gì nữa.”

“Vợ à, kĩ thuật của anh kém thế à?”

“Mở cửa! Mở cửa! Mau mở cửa!”


Chuông cửa đột nhiên vang lên liên tục, theo sau đó còn có giọng nói lảm nhảm của lão già mất nết.

“Ngươi có bản lĩnh cướp đồ đệ của ta, vậy thì ngươi phải có bản lĩnh mở cửa chứ! Ngươi đừng có trốn bên trong không chịu lên tiếng, ta biết người đang ở trong nhà! Mở cửa ra! Mở cửa ra! Mở cửa mở cửa mở cửa!”

Yêu Nghiệt, “…”

Đậu Đậu, “Làm sao đây? Hình như là sư phụ em.”

Nhưng mà đột nhiên cô không muốn thừa nhận thì phải làm sao? Điệu bộ giống như dì Tuyết này (trong phim “Tân dòng sông ly biệt”), có phải là ông ấy đã xem nhiều phim quá rồi không?

Đậu Đậu không muốn nói chuyện, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.

Yêu Nghiệt cũng rất muốn yên tĩnh, điều hắn nghĩ là… chẳng phải hôm qua đã để Hồ Vương phái yêu đi dụ dỗ tu sĩ núi Đạo Vương sao? Cái lão già chết tiệt Vân Tung này sao vẫn còn ở Đế Đô chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui