Cố Thanh Vân ngẩn ra, “Hình như trong xe không còn thứ gì cả…”
Sở Ngọc Bình sợ làm lỡ việc của Đậu Đậu, nghe Cố Thanh Vân dài dòng lập tức ngắt lời, “Ông thử lảm nhảm thêm câu nữa xem?”
“... Tôi đưa mọi người qua đó.”
Thấy Cố Thanh Vân dẫn con dâu con trai xuống tầng, bà Cố đang quỳ trước mặt tượng Phật niệm kinh khẽ thở dài.
Thật sự là báo ứng sao? Bà ta làm tất cả đều là vì con trai của mình. Nếu như là báo ứng, tại sao Phật tổ không thể báo ứng lên bà ta? Bà ta nguyện ý gánh vác tất cả tội nghiệt, chỉ cầu Phật tổ để cho con trai bà ta hạnh phúc khoẻ mạnh thôi.
Bãi đỗ xe của Cố gia có hơn ba mươi chiếc xe riêng, đều là mấy hãng xe đắt tiền nổi tiếng. Cố Thanh Vân dừng lại trước một chiếc Lincoln dài, vẫy vẫy tay, tài xế đi tới mở cửa xe. Trong xe rất gọn gàng, rất rõ ràng đã được thu xếp.
Đậu Đậu cũng không đi lên xem, trực tiếp nhìn tài xế hỏi, “Đồ trong xe để ở đâu rồi?”
“Đồ trong xe… Tiểu thư, cô là nói con chó trong xe đó sao? Tôi sợ nó làm bẩn xe nên đã dắt vào trong sân rồi.”
Đậu Đậu không nói nhiều, cất bước đi luôn.
Cố Thanh Vân ngơ ngác, “Ngọc Bình, nó làm gì thế?”
“Đừng phí lời nữa, đi theo tôi!”
Sở Ngọc Bình một tay kéo con trai một tay kéo chồng, đi giày cao gót một đường theo Đậu Đậu.
Cuối cùng, Đậu Đậu dừng lại, dè dặt vén bụi cỏ ra.
Hai vợ chồng ngừng thở, cho đến khi Đậu Đậu chậm rãi ôm một con Golden lông thưa ra, không nhịn được đều kinh hô thành tiếng, “Boo!”
Con chó già gâu gâu một tiếng, khó khăn lè lưỡi liếm liếm tay Sở Ngọc Bình. Ngay sau đó, không chút do dự cắn tay Trường Sinh, sống chết không chịu buông ra.
“Boo!” Sở Ngọc Bình luống cuống, mới vừa muốn xông lên kéo ra đã bị Đậu Đậu lạnh giọng quát kêu dừng lại, “Không ai được qua đây!”
Hồn phách của Trường Sinh ở trên người con chó già này. Nó cắn ngón tay Trường Sinh, dùng hết sức lực đưa hồn phách của chủ nhân về. Nhưng nó già rồi, không có bao nhiêu sức. Lông của nó thưa thớt khô xác, răng cũng lung lay rụng hết rồi.
Khóe mắt Đậu Đậu hơi ướt, kéo cái tay khác của Trường Sinh hung hăng cắn một cái, chậm rãi đưa đến trước mặt con chó già. Con chó già nhìn cô một cái, khó khăn nhả cái tay hoàn hảo không bị sao kia của Trường Sinh ra, dùng hết sức cắn lên vết thương trên tay cậu.
Sở Ngọc Bình bình tĩnh lại, nắm chặt tay Cố Thanh Vân, không dám thở mạnh. Ngón tay Đậu Đậu nhảy múa, không ngừng điểm lên người con Golden. Sau khoảng nửa tiếng, Trường Sinh rên lên một tiếng, bất tỉnh trước mặt ba người. Con chó già nhìn chủ nhân nhỏ một lần cuối cùng, cặp mắt rưng rưng, chậm rãi ngã xuống.
Đậu Đậu không có thời gian quan tâm xem con chó thế nào rồi, cắn đứt đầu ngón tay nhanh chóng vẽ một cái bùa chú trên không trung, niệm một câu tam thần quy vị, dồn sức đập bùa vào ấn đường của Trường Sinh. Làm xong tất cả, Đậu Đậu lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Khoá hồn chết giẫm, cô lại kiệt quệ hết sức rồi. Quả nhiên vẫn còn quá yếu.
Cố Thanh Vân đã sớm nhìn đến ngây người, ngược lại là Sở Ngọc Bình vẫn tương đối bình tĩnh.
“Đậu Đậu?”
“Đưa cậu ta về ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”
Sở Ngọc Bình vội vàng chọc Cố Thanh Vân, “Đừng có ngẩn ra nữa.”
Cố Thanh Vân à một tiếng, lấy lại tinh thần vội vàng ôm Cố Trường Sinh đã bất tỉnh đi. Trước kia ông ta không tin Thần Phật không tin yêu quỷ, lần này lại mơ hồ cảm thấy kính sợ.
Kim Đậu Đậu thật sự chỉ là trưởng nữ của Kim gia thôi sao?
Sở Ngọc Bình đi tới trước mặt Đậu Đậu, khom người thật sâu đỡ cô lên, trịnh trọng cám ơn.
Đậu Đậu uể oải xua tay, “Không cần đâu, đây là chuyện cháu nên làm thôi. Huồng hồ cháu đã đòi thù lao rồi.”
“Đừng nói nữa, dì dìu cháu đi nghỉ một lúc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...