Cơ Yêu Nguyệt rất tỉnh táo, sự việc như vậy đã xảy ra, muốn để Cửu Ca cưới ả đã là một việc hết sức ảo tưởng, để bảo toàn tính mạng, ả chỉ có thể gả cho Ly Mộ Bạch.
Khó khăn lắm ả mới đi được đến đây, khó khăn lắm mới giải được hàn độc, không thể dễ dàng để tính mạng ném và tay của Cửu Ca được. Cho dù bọn họ không thể làm vợ chồng, ả cũng phải ở lại Long cung!
Như vậy thì ả mới có thể dùng thân phận chị dâu để được gặp hắn. Điều quan trọng hơn đó chính là sau này ả sẽ có cơ hội báo thù Mạch Phi.
Nghĩ đến đây, Cơ Yêu Nguyệt nắm chặt chăn lại, thề rằng nhất định phải làm cho Bạch Phi không yên ổn.
Lúc Yêu Nghiệt bước vào, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là dáng vẻ căm hận, hung ác cắn răng cắn lợi của Cơ Yêu Nguyệt.
Ngủ giường của hắn, đắp chăn của hắn?
Trong lòng Yêu Nghiệt buồn nôn, nhịn rồi lại nhịn nhưng vẫn không thể nhịn, giơ tay giật chăn ra, một ngọn lửa biến thành tro bụi.
Cơ Yêu Nguyệt mặc bộ quần áo mỏng tang, thấy hắn sầm mặt liền run rẩy một chút, rất nhanh sau đó đã thay đổi bằng dáng vẻ như hoa nhài sau mưa.
“Cửu ca ca, chàng làm gì vậy?”
Ả nói xong, lùi lại về góc tường phía sau co rúm lại, bộ quần áo mỏng tang như có ý thức tuột xuống, để lộ ra bờ vai đầy vết tích xanh xanh tím tím.
Yêu Nghiệt cau mày đưa tay lên, Cơ Yêu Nguyệt giống như bị hút lại vậy, phần gáy nhỏ bé yếu ớt lộ ra hoàn toàn.
Ả vừa sướt mướt kêu gào xin đừng, vừa cẩn thận nhìn ra phía cửa. Đúng lúc ả sắp ngạt thở, luồng khí thuộc về Ly Mộ Bạch cuối cùng cũng đã phá vỡ cửa điện đến trước mặt ả.
“Tiểu Cửu, đệ làm gì vậy? Cô ấy ngạt thở rồi, đệ mau thả cô ấy ra!”
Đã đến lúc diễn lại kịch cũ rồi, Cơ Yêu Nguyệt nắm tay lại, khóe mắt ủ rũ chảy xuống hai hàng lệ.
“Cửu ca ca, xin lỗi, Tiểu Nguyệt sai rồi! Tiểu Nguyệt không nên trộm long cốt của huynh. Nhưng Tiểu Nguyệt thực sự quá yêu huynh mà!”
Lời của Cơ Yêu Nguyệt quả thực làm cho Yêu Nghiệt buồn nôn muốn chết.
Dưới sự công kích của Ly Mộ Bạch, hắn dường như chạm phải thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu, bất ngờ thả tay ra, sự căm ghét lộ rõ trong đôi mắt.
Cơ Yêu Nguyệt ngã xuống nền đất, Ly Mộ Bạch lập tức chạy đến ôm lấy ả, “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt muội có sao không?”
Cơ Yêu Nguyệt lắc lắc đầu, đẩy Ly Mộ Bạch ra rồi cuộn mình lại. Ả vừa run cầm cập khóc lóc vừa nói xin lỗi, thoạt nhìn còn thật sự giống một đóa hoa sen thanh khiết.
“Cửu ca ca, Tiểu Nguyệt biết huynh không thích muội, nhưng bây giờ Tiểu Nguyệt đã biết sai rồi, Tiểu Nguyệt sẽ không quấn lấy huynh nữa.”
Cơ Yêu Nguyệt khóc rất nhỏ, rất chịu đựng, cũng rất khiến người khác đau lòng.
Thế nhưng Yêu Nghiệt chỉ cảm thấy giả tạo buồn nôn.
Có điều đó không phải là việc quan trọng, Ly Mộ Bạch đau lòng là được rồi.
“Tiểu Nguyệt, đừng khóc nữa, huynh sẽ chịu trách nhiệm với muội, huynh sẽ chăm sóc muội đời đời kiếp kiếp!”
Lời thề nguyền của Ly Mộ Bạch khiến Cơ Yêu Nguyệt trong phút chốc bỗng hoảng hốt, nhưng bình tĩnh lại, ả vẫn tiếp tục khóc.
Ả không cần tới lời thề nguyền của Ly Mộ Bạch, thứ ả cần từ trước tới giờ là Ly Cửu Ca! Chiến thần một khi ra quân là đánh thắng của Đông Hải!
“Cơ Yêu Nguyệt, sự việc đã đến mức này, cô còn có thể giả bộ đáng thương như vậy, thực sự khiến ta có vài phần khâm phục.”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Ly Mộ Bạch lập tức phản bác lại, “Tiểu Cửu! Sao đệ lại có thể nói như vậy chứ? Tiểu Nguyệt cũng là vì quá yêu đệ nên mới làm những việc sai trái như vậy, đệ không thể nể tình cô ấy đã biết lỗi mà tha thứ cho cô ấy hay sao?”
Yêu Nghiệt không nhịn nổi liền ha ha cười, “Ly Mộ Bạch, huynh có biết ả ta đã làm những gì không?”
“Huynh biết cô ấy trộm long cốt của đệ, nhưng bây giờ chẳng phải đều đã không sao rồi à.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...