“Vậy cũng không thể để Mộ Bạch thiệt thòi được!”
“Thiệt thòi? Thiệt thòi cũng không còn cách nào! Không biết chừng trong lòng Mộ Bạch đã có tính toán rồi, nếu nó đã đồng ý làm kẻ chịu nhận đổ vỏ, vậy thì để nó làm đi!”
Long Vương giải quyết dứt khoát, Long Hậu ngồi thụp xuống ghế bắt đầu chảy nước mắt.
“Chàng chỉ yêu thể diện, thể diện thể diện thể diện, thể diện có quan trọng bằng hạnh phúc của con trai không? Năm đó chàng như vậy, bây giờ chàng vẫn như vậy. Ta thấy, mấy đứa con trai sớm muộn cũng sẽ bị chàng đẩy xuống hố lửa!”
Long Hậu khóc như hoa nhài rũ rượi sau mưa, trong lòng Long Vương cũng vô cùng khó chịu. Nhưng sự việc nếu đã làm loạn đến mức này thì không thể cứu vãn được nữa rồi.
Nếu bọn họ có chứng cứ thì không sao, nói hủy hôn là lập tức có thể hủy hôn, nhưng hiện giờ họ không hề có chứng cứ.
Nghĩ đến đây, Long Vương thở dài, “Hầy, đừng khóc nữa, sự việc đã thành ra thế này rồi, chúng ta hãy cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Thấy Long Hậu ôm đầu đau khổ khóc lóc, khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh một cái, quay người ra khỏi Long cung Thiên Điện.
“Cửu Ca, huynh đi đâu thế?”
Tiểu Thập nãy giờ không hé răng nửa lời đột nhiên đuổi theo, dáng vẻ cẩn thận đi theo sau hắn.
Yêu Nghiệt hừ một tiếng, “Sao, không phải nói người phụ nữ của huynh là xấu xa hay sao?”
“Đây là hai việc khác nhau!”
Yêu Nghiệt không thèm để ý đến cậu ta, đi thẳng đến cung điện của Thất ca.
Tiểu Thập bước đôi chân ngắn cũn lạch bạch đi theo sau, đi một hồi lâu vẫn không nhịn được phải lên tiếng, “Cửu Ca, những việc huynh vừa nói đều là thật à?”
“Đệ thấy sao?”
“Đệ… đệ không biết.”
Tiểu Thập ấp a ấp úng, thấy Yêu Nghiệt không nói gì, do dự một lúc rồi lại tiếp tục, “Có điều, Phụ vương đã nói như vậy rồi. Có lẽ… là thật đúng không.”
“Đệ còn nhỏ, chưa hiểu lòng người hiểm ác, dễ bị người khác lợi dụng. Huynh không trách đệ, nhưng dù thế nào đệ cũng vẫn phải trưởng thành, phải có khả năng phân biệt đúng sai thật giả rồi.”
Yêu Nghiệt nói xong, xoa xoa đầu Tiểu Thập, “Đừng đi theo huynh nữa, đi chơi đi.”
Tiểu Thập không hài lòng bĩu môi, thấy hắn đẩy cửa vào cung điện của Thất ca, chỉ có thể quay người quẹo trở về.
Cửu ca đi tìm Thất ca rồi, bọn họ đều lợi hại hơn cậu, cậu dù là muốn nghe trộm cũng sẽ bị họ phát hiện ra ngay lập tức.
Bên này Tiểu Thập ngoan ngoãn trở về, bên kia Yêu Nghiệt cũng đã vào trong cung điện của Ly Mộ Bạch không chút trở ngại. Bởi vì vẫn chưa thành hôn nên Ly Mộ Bạch không ở cùng Cơ Yêu Nguyệt, huống hồ Long Hậu vì để giấu Long Vương nên đã đặc biệt để Cơ Yêu Nguyệt tiếp tục ngủ trong cung điện của Yêu Nghiệt.
“Đệ đã về?”
“Ừm.”
“Huynh sắp thành hôn với Yêu Nguyệt rồi!”
“Đệ biết, đệ đến là muốn nói với huynh một số chuyện.”
Ly Mộ Bạch đưa tay sờ sờ áo, hồi lâu mới quay đầu lại, “Ngồi đi, uống chút trà nhé?”
“Không cần đâu, đệ không thích uống trà.”
Ban đầu vốn dĩ rất thích, nhưng Đậu Đậu không thích cái vị đắng đó, dần dà lâu ngày hắn cũng không thích nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...