Lẽ nào mảnh giấy trắng đó thật sự có chữ, là bọn họ đạo hạnh quá thấp không thể nhìn ra?
Không đúng, trên mảnh giấy đó rõ ràng là không hề có một chút yêu lực nào, sao có thể có chữ được chứ đúng không?
Vợ chồng gấu nghĩ mãi không hiểu, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Yêu Tôn quay lại tìm bọn họ gây rắc rối, trong lòng cũng đã yên tâm không ít.
Yêu Nghiệt ra khỏi nhà hàng thôn quê Đại Hùng, mở mảnh giấy ra nhìn một lúc, dưới ánh trăng, tám chữ lúc ẩn lúc hiện mờ nhạt ánh lên ánh sáng trên mảnh giấy.
Muốn gặp con trai, hãy về Long cung.
Vừa nhìn đã nhận ra là bút pháp của Long Vương!
Yêu Nghiệt nắm chặt tay, trước đây lấy mẫu hậu để uy hiếp hắn, bây giờ lại muốn lấy con trai ra uy hiếp hắn ư?
Được! Được lắm! Rất được!
Đầu ngón tay của Yêu Nghiệt dùng lực, tờ giấy ngay lập tức biến thành bụi chảy ra ngoài từ các kẽ ngón tay.
Yêu Nghiệt phủi phủi ngón tay, giống như phủi thứ gì đó rất bẩn.
“Trảm Phong, ra đây. Ta biết ngươi đang ở đây.”
Trảm Phong bước ra từ bóng đêm, toàn thân mặc áo giáp màu bạc lại càng nổi bật, “Trảm Phong tham kiến điện hạ!”
“Ta đã không còn là Long tộc Đông Hải nữa, hai từ điện hạ này ta không gánh nối.”
Trảm Phong không dám tin ngẩng đầu lên, “Điện hạ? Ngài đang nói gì vậy? Bất cứ lúc nào, trong mắt thuộc hạ, trong mắt các huynh đệ, ngài đều là tướng lĩnh duy nhất của chúng thần, là Cửu điện hạ một khi đánh là sẽ thắng của chúng thần!”
“Ha, thế à? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy.”
Yêu Nghiệt cau mày lại, lạnh lùng nhìn Trảm Phong một cái, “Nếu ông ta đã phái ngươi đến, vậy ngươi hãy về nói cho ông ta biết. Kế hoạch của ông ta thất bại rồi. Năm đó ta đã không chịu sự uy hiếp của ông ta vậy thì bây giờ sẽ càng không!”
“Điện hạ! Ngài hiểu lầm rồi, Long Vương không hề có…”
“Không có cái gì? Không có làm hại đến người phụ nữ của ta? Không có lấy mẫu hậu ra để uy hiếp ta? Hay là không có ép ta lấy một ả đàn bà không biết chừng mực!”
Trảm Phong cúi đầu xuống, nhất thời không nói lên lời. Điện hạ nói nhiều như vậy, lại không hề nhắc đến chuyện của tiểu điện hạ. Nếu nói ra, gã còn có thể phản bác lại, nhưng những chuyện này, dù là một câu gã cũng không thể nào bác bỏ…
Hai tay Yêu Nghiệt đặt sau lưng, quay lưng lại với Trảm Phong, dường như hoàn toàn không để tâm đến, “Ngươi về nói với ông ta, dù sao đó cũng là con trai ruột của ta, không có chút quan hệ nào với ông ta cả. Ông ta có thể giết nó sau đó vui mừng cũng được!”
“Điện hạ, ngài thật sự đã hiểu lầm rồi!”
Sợ Yêu Nghiệt lại cắt ngang lần nữa, tốc độ nói của Trảm Phong rất nhanh, “Long Vương không hề muốn lấy tiểu điện hạ uy hiếp ngài, ngài ấy phái thần đến đây là để mời ngài âm thầm trở về một chuyến, thương lượng một việc.”
“… Ha, thương lượng? Việc gì?”
Trảm Phong nhìn xung quanh một lượt, cẩn thận rụt rè đứng dậy, ghé sát bên tai của Yêu Nghiệt nói.
Sắc mặt Yêu Nghiệt lập tức thay đổi, “Việc này ông ta biết rồi?”
“Vâng! Cho nên Long Vương mới đến nhân gian để dẫn tiểu điện hạ đi, ngài ấy cũng sợ kẻ ăn cắp thân thể của ngài làm chuyện không hay với tiểu điện hạ. Điện hạ có thể hoàn toàn yên tâm, hiện giờ Long Vương tuyệt đối sẽ không ép ngài lấy Cơ công chúa nữa! Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều làm sao?”
“Chỉ có điều Long Vương vẫn hi vọng ngài có thể tha cho Cơ công chúa một mạng, suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm ra những việc như thế. Long quân nói, chỉ cần ngài có thể tha…”
“Cái rắm! Bây giờ ta sẽ quay lại giết cô ta!”
Yêu Nghiệt cắt ngang lời của Trảm Phong, cắn răng cắn lợi nói hết câu, hất tay áo một cái cứ thế biến mất trong bóng đêm.
Hắn đi về hải giới, từ đó có thể trực tiếp bơi đến cánh cửa kia của Long cung. Đó là con đường tắt hắn tìm ra từ khi còn nhỏ, biết bao nhiêu lần hắn muốn âm thầm trở về theo con đường này thăm mẹ. Nhưng hắn biết rõ, một khi trở về thì Long Vương sẽ không để cho hắn ra ngoài nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...