Rõ ràng là cùng một câu đòi hỏi vô lý, nhưng trước kia nói ra đều khiến người khác cảm thấy hắn đang làm nũng với Đậu Đậu. Cảm giác vô cùng ấu trĩ, tình cảm vô cùng thuần khiết. Người bây giờ nói ra, ngoài thái độ khinh thường người khác thì chỉ còn lại khoe khoang giàu có.
Vốn dĩ cô ấy không quá tin lời Đậu Đậu nói, hiện giờ xem ra đây rõ ràng là hai người.
Nghĩ tới đây, Trương Nhược Nam lại có ý muốn chẹn họng cậu ta, “Tiền không phải là vấn đề, vấn đề là Đậu Đậu không đồng ý để tôi giúp cậu làm. Vậy nên tôi không thể tự mình quyết định được.”
“Ý của cô là gì?”
Sở Minh Hiên lo lắng, không làm phẫu thuật cho cậu ta? Lẽ nào cả đời cậu phải như vậy sao?
Đậu Đậu cũng thật là, đây là lúc nào rồi còn giở tính khí ra?
Cứ cho là không muốn để người phụ nữ khác đụng vào cậu ta thì cũng có mức độ thôi chứ?
Sở Minh Hiên muộn phiền, “Cô gọi cô ấy lại đây, tôi tự nói với cô ấy!”
“Ngày mai đi, Viên Viên hôm qua bị ốm, trong người thấy không khỏe, bây giờ cô ấy không có thời gian để ý tới cậu.”
Vốn dĩ Trương Nhược Nam tìm đại một lý do, nhưng vừa nói ra khỏi miệng, bỗng chốc lại liên tưởng tới chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thảo nào…
Thảo nào Đậu Đậu ném một câu không đồng ý rồi đi mất!
Lúc cô ấy kéo cô ra ngoài nhìn Sở Minh Hiên rốt cuộc có tỉnh hay không, đã dùng lý do là Viên Viên bị ốm. Nếu như thân xác Sở Minh Hiên chứa người đàn ông của Đậu Đậu, vậy cậu ta cũng là cha của Viên Viên, cha ruột có thể không lo lắng cho con gái sao?
Nhưng Sở Minh Hiên khi đó đã nói thế nào, khi đó cậu ta còn đang băn khoăn hai lạng thịt dưới hông của cậu ta!
Ha ha, chẳng trách, chẳng trách sắc mặt Đậu Đậu lại khó coi như vậy!
Hại cô băn khoăn hồi lâu, cảm thấy Đậu Đậu đang ghen không muốn để cô làm phẫu thuật nên mới như vậy.
Trương Nhược Nam chuyển bốn bánh xe trên hòm lạnh, “Tôi đi ăn trưa đây, cậu chờ ở đây đi.”
Sở Minh Hiên sắp điên rồi, “Cô quay lại cho tôi! Cô quay lại! Gọi Đậu Đậu tới đây! Gọi Đậu Đậu tới đây! Cô dựa vào cái gì mà không làm phẫu thuật cho tôi, tôi là đại… khụ khụ khụ!”
Câu đại thiếu gia Sở gia bị nghẹn trong họng, bất luận thế nào cũng không nói ra được, mặt của Sở Minh Hiên đỏ bừng.
Cậu ta thế mà không thể nói ra thân phận thật của chính mình!
Cũng đúng, Cơ Yêu Nguyệt hạ lời nguyền với con Xà yêu đó, nhưng lời nguyền lại có tác dụng trên thân xác của cậu ta.
Đáng chết, hắn trước kia sao có thể gọi Đậu Đậu là em họ?
Lẽ nào là vì… Đậu Đậu không phải là em họ của hắn!
Sở Minh Hiên sắp điên rồi, vùng vẫy hỗn loạn trong hòm lạnh, quậy phá rất lâu không có ai để ý tới cậu ta, cuối cùng cũng chịu yên tĩnh.
Cậu ta nằm xuống thiết bị trị liệu tái sinh cực giống hòm lạnh, giống như người sắp chết bị cho vào quan tài trước vậy, vừa bi thương lại lạnh lẽo.
Bây giờ người cứu được cậu ta chỉ có chú Tư thôi. Trước khi cậu ta bị kéo về thân xác thì đang dùng thân xác của Xà yêu hỏi chú Tư khi nào Cơ Yêu Nguyệt trở lại. Không biết chú Tư đã phát hiện ra cậu ta đã đổi trở lại chưa, có thể tới cứu cậu ta không?
Ban đầu ở dưới tầng hầm cậu ta không nghe lời chú Tư mà đi ăn Thái Tuế, chú Tư sẽ không ghi hận cậu ta chứ? Không nhỏ nhen thế chứ hả?
Phật nhìn chúng sinh là Phật, ma nhìn chúng sinh là ma. Có người luôn dùng tâm tư đen tối của mình để đi suy đoán người khác. Không thể cứu, không thể thay đổi, đến chết cũng không.
Sở Minh Hiên chính là người như vậy.
Cậu ta đang nghĩ chú Tư sẽ không tới cứu cậu ta thì chú Tư lại tìm cậu ta tới sắp phát điên rồi.
Hôm đó Sở Liên Thành đang khuyên cháu quay đầu là bờ, đột nhiên sấm chớp đùng đùng, theo đó là mưa to gió lớn, một đợt sét lớn bổ tới, cháu liền ngã xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...