Đậu Đậu trở về tòa nhà mới, tức giận đùng đùng đập tường. Nhìn con gái sợ hãi co rúm lại một lúc, cô thở dài, thơm vào mặt con gái.
“Viên Viên đừng sợ, mẹ không giận đâu, chỉ là nắm đấm có hơi ngứa. Ừ, nắm đấm hơi ngứa thôi.”
Viên Viên gật đầu, rồi nghiêng đầu nghĩ một lúc, nói, “Ngứa, Viên Viên gãi cho.”
Nói xong nó thoát khỏi lòng mẹ ra ngoài, chống cái đuôi nhỏ, rất chú tâm dùng bàn tay nhỏ gãi ngứa cho Đậu Đậu.
Mũi Đậu Đậu cay cay suýt chút nữa khóc òa, quỳ xuống ôm lấy Viên Viên, hỏi với giọng mũi, “Viên Viên có nhớ ba không?”
Viên Viên đơ một lúc, sau đó cắn ngón tay, “Không thể nhớ ba sao?”
“… Có chứ, mẹ cũng nhớ nữa!”
“Vậy chúng ta về tìm ba đi, Viên Viên thấy nhớ ba rồi!”
Viên Viên vừa nói vừa bĩu môi, rồi không nhịn được khóc òa lên.
Trong lòng Đậu Đậu đau thắt, suýt chút nữa cũng ôm đầu cùng khóc òa với con gái cô rồi.
May mà cô vẫn còn lý trí, còn biết cha mẹ khóc trước mặt con cái có ảnh hưởng rất không tốt.
Nếu là Biển Biển thì thôi đi, nó biết là chuyện gì xảy ra, sẽ không nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu cô khóc trước mặt Viên Viên, Viên Viên nhất định sẽ bị dọa sợ.
Viên Viên khóc một lúc là nín, đôi mắt còn chứa nước mắt, “Mẹ, lúc nào chúng ta về nhà?”
“Qua vài ngày nữa, vài ngày nữa chúng ta sẽ về nhà.”
Đậu Đậu thề thốt bảo đảm, trong lòng thì một chút chắc chắn cũng không có.
Tính cách của sư phụ cô hiểu quá rõ, ông ấy là một ông già có tính cách trẻ con!
Nếu như người tới Cục bắt yêu nhìn thấy cô, không tới mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối sẽ không ra về.
Trước đó cô có mua một căn phòng ở Hải Nam, lão già mất nết tới ở chỗ đó của cô cả hai tháng ăn không uống không, phơi thành người châu Phi mới chịu quay về.
Không được, phải nghĩ cách đuổi ông ấy đi!
Đậu Đậu mở ti vi bật “Cừu vui vẻ và Sói Xám” cho Viên Viên xem, chống cằm ngồi trên ghế sofa suy nghĩ nát óc.
Cô suy nghĩ hết cả một đêm, cho đến ngày hôm sau, lão già mất nết kéo vali đi đến đứng trước mặt cô thì cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay.
Đây tuyệt đối không thể trách não cô không đủ dung lượng được!
Đúng thật là…
Có câu nói như thế nào nhỉ? Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Còn có câu như thế nào nữa nhỉ? Không có ai hiểu con trai mình hơn cha!
Vậy nên lão già mất nết đã dùng hết những gì đã học của cả một đời để dạy cho cô tu đạo dạy cô làm người. Nên chiêu trò của cô, lão già mất nết hiểu tới mức không thể hiểu hơn nữa.
Những chiêu thức trước kia dùng rồi giờ không thể dùng lại, còn về chiêu thức mới, thứ lỗi cho cô, tạm thời còn chưa nghĩ ra.
Vậy là cô chỉ có thể cười gượng ha ha hai tiếng, “Chào sư phụ, tạm biệt sư phụ!”
“Nhóc con đáng chết nói cái gì vậy? Ta vừa mới tới con đã đuổi ta đi rồi, con là đồ đệ ruột của ta sao? Lại đây, giúp ta chuyển hành lý!”
Đậu Đậu lập tức biến thành tay sai, “Rõ!”
Sau khi kéo hành lý của lão già mất nết đưa vào phòng 235 xong xuôi thì cô lầu bầu phàn nàn, “Rõ ràng có không gian chứa đồ, còn bắt kéo hành lý, muốn khoe người theo kịp trào lưu sao. Phí sức làm chuyện đó làm gì?”
Tuy nhiên lão già mất nết không hề quan tâm cô. Vì ông ấy không đi vào phòng 235 với Đậu Đậu mà ông ấy đứng ở cửa phòng 234, đang mắt to trừng mắt nhỏ với Viên Viên dễ thương.
Lão già mất nết là một ông lão rất theo kịp thời đại, ngoài những trường hợp bắt buộc phải mặc đạo bào như tham gia hội giao lưu bắt yêu và lúc núi Mạch Thượng mở ra thì thời gian còn lại ông ấy chính là một sư phụ thời thượng.
Nhìn xem mái tóc cầu kỳ này, rồi xem bộ vest hiệu Armani này nữa!
Lúc nào cũng có thể chuẩn bị chụp ảnh đường phố lên trang bìa tạp chí rồi đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...