Cả quá trình Đậu Đậu đều tỏ ra bình tĩnh, Bạch Linh phát điên, cuối cùng phát hiện cô ta bị Đậu Đậu làm cho giống như một đứa ngu.
Không được, cô ta phải nhặt lại khí chất của cô ta!
Không thể vì thích Lạc Lê mà để cho người phụ nữ không biết phải trái này bức tới mất phong độ được!
Nghĩ tới đây, Bạch Linh hừ lạnh một tiếng, “Cô nói không phải là cô làm trò quỷ, vậy cô lấy gì chứng minh đây?”
“Mẹ nhà cô!” Đậu Đậu không nhịn được buột miệng chửi một câu, “Cô bảo tôi phải chứng minh? Còn cô dám nói tôi làm trò quỷ, vậy cô chứng minh thử coi!”
Nhìn thấy Bạch Linh không chịu buông tha cho Đậu Đậu, Ngụy An Bang không nhịn được mà nói một câu công bằng.
“Cô Bạch, cô… cô nói oan cho cô gái này rồi. Quỷ trong nhà quỷ có thật có giả, giả thì tới ngày thứ hai… sẽ tự nhiên không thấy nữa.”
Sao có thể?
Ác quỷ quần áo đỏ mà cô ta bắt được sao có thể là giả chứ?
Vốn dĩ cô ta có thể bắt được quỷ a hoàn, nhưng cô ta muốn thắng được Kim Đậu Đậu, vậy nên liều mạng cũng muốn bắt một con ác quỷ quần áo đỏ.
Cô ta tin tưởng hoàn toàn rằng có thể dựa vào nó để chiến thắng Kim Đậu Đậu, không ngờ hiện giờ cô ta lại không thể thông qua phê duyệt!
Nhìn thấy Bạch Linh thay đổi mặt như trong kinh kịch lúc thì không tin lúc thì nghiến răng nghiến lợi, Đậu Đậu không nhịn được cười phá lên.
“Nghe thấy chưa hả? Bản thân không phân biệt được thật giả còn trách tôi sao? Được rồi được rồi, nếu mọi người đều đã biết cô ngốc, vậy cô cũng đừng ở đây mất mặt trước người khác nữa. Mau mau rời đi đi.”
Nói xong, cô lập tức lấy từ trong tay ra quỷ a hoàn Hạ Vân, “Này, quỷ tôi bắt được đây. Tôi có thể về ngủ được chưa?”
“Khoan đã! Tôi không tin quỷ cô bắt được là thật!”
Bạch Linh nói xong, mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân, còn Hạ Vân thì mặt đần thối, nhìn một lượt mọi người trong phòng, ánh mắt cuối cùng trân trân nhìn lên người Đậu Đậu.
“Là cô! Cô là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi!”
“Dựa vào cái gì bắt cô?” Đậu Đậu chỉ cảm thấy buồn cười, “Cô nói xem!”
Hạ Vân nghiến răng, “Cô đừng hòng vu oan tôi! Hiện giờ cô không sao rồi thì nên thả tôi đi!”
“Biến mất! Biến mất! Biến mất!” Bạch Linh lầm bầm nói.
Đậu Đậu ôm trán, “Chậc, tôi không sao thì có thể xóa bỏ được sự thật là cô muốn hại tôi sao? Cô quả thật là một con quỷ có tam quan kỳ lạ đó ~”
“Biến mất! Biến mất! Biến mất!” Bạch Linh lầm bầm nói.
“Quỷ? Cô… cô có ý gì? Cô đừng có ăn nói hàm hồ!”
Đậu Đậu cạn lời, “Ý tôi nói là… cô chết rồi!”
“Tôi chết rồi?”
“Biến mất! Biến mất! Biến mất!”
Bạch Linh lại lẩm bẩm một lúc nữa, nhìn thấy Hạ Vân vẫn còn ở đó, liền lập tức rồ lên điên dại, “Sao ngươi vẫn chưa biến mất?”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, lập tức nhìn về phía Lạc Lê, “Tôi có thể về ngủ bù được chưa?”
Lạc Lê cầm dấu đỏ cộp một cái đóng lên bài thi linh ngôn của Đậu Đậu, “Thông qua, có thể ra về rồi.”
Đậu Đậu thở phào, cũng không quan tâm Bạch Linh nghĩ gì, hiên ngang quay người bước đi.
Chỉ còn Bạch Linh ở lại điên cuồng gào thét, “Tại sao? Tại sao quỷ Kim Đậu Đậu bắt lại là thật?”
Đột nhiên, Kim Đậu Đậu quay trở lại, “Tôi nhớ là trên bảng hoán đổi có viết, một con Quỷ Sinh có thể đổi lấy mười cây Linh Thảo và Linh Quả phải không?”
Lạc Lê gật đầu, “Đúng, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn đổi linh quả!”
“Ừ, lát nữa tôi sẽ nói Tiểu Đoan mang cho cô mười quả.”
“Không! Không chỉ mười quả!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...