“Chị Xuân Hoa, cảm ơn chị giúp em trông con, bây giờ đã hai giờ sáng rồi, chị cũng đừng băn khoăn vấn đề quay về nhà nữa, ở tạm đây một hôm đi.”
Lý Xuân Hoa gật đầu, ôm Tiểu Trứng Thối từ phòng ngủ ra ngoài, đi thẳng vào phòng khách ngủ.
Đậu Đậu vừa vào phòng ngủ liền dính với cái giường, không nghĩ gì cả, chỉ muốn ôm chăn nằm ngủ một giấc dài. Nhưng trước khi ngủ, cô còn đắp chăn lên cái bụng nhỏ của Viên Viên nữa.
Haizz, cũng không biết Biển Biển ra sao rồi?
Lão Cửu không cần nóng vội, dù sao cũng đã biết tung tích. Nhưng hiện giờ vấn đề mấu chốt là, Lão Cửu còn chưa biết ra sao…
Đậu Đậu thở dài một tiếng, ôm Viên Viên vào lòng, chạm giường chưa tới hai phút thì đã tìm Chu Công nói chuyện phiếm rồi.
Cô quá mệt, cũng quá buồn ngủ. Vốn dĩ còn muốn chỉnh báo thức để nhắc mình, nhưng cô vừa nhìn thấy con gái liền quên hết tất cả.
Vậy nên, khụ khụ, tám giờ gì đó, cô đã định chắc là phải đến muộn.
Đậu Đậu đến muộn cũng không lo lắng lắm, cô cảm thấy không vấn đề, dù sao cũng đã đến Cục bắt yêu, muộn nửa tiếng một tiếng thì làm sao?
Nhưng mà có người không nghĩ như vậy!
Người đó… chính là Bạch Linh!
Hôm qua cô ta vốn định đi giúp Lạc Lê, kết quả đột nhiên mất đi ý thức. Nhất định là Kim Đậu Đậu, cô ta vì muốn giúp người anh họ đó mà căn bản không thèm quan tâm sống chết của Lạc Lê. Cô ta không quan tâm cũng thôi đi, cô ta còn không để cô quản. Quả nhiên là người phụ nữ mưu mô hai mặt!
Còn hại cô vừa ngủ đã ngủ tới bảy giờ năm mươi, nhất định là cô ta cố ý, cố ý để cô lỡ mất thời gian giao quỷ, để cô không thể thi chứng chỉ bắt yêu.
Kim Đậu Đậu chính là đang ghen tỵ với cô! Ghen tỵ với nhan sắc của cô! Ghen tỵ cô bắt được ác quỷ quần áo đỏ!
Bạch Linh tức giận đùng đùng chạy xuống lầu, đang muốn tới gõ cửa của Đậu Đậu, liền nhìn thấy một dòng chữ trên tay: Tòa hành chính, tám giờ sáng giao.
Vừa nhìn đã biết đây là bút tích của Đoan Mộc Phồn Xuân.
Hừ, coi như cậu ta biết nhìn mặt, biết rằng cô mới là chị dâu tương lai của cậu ta.
Kim Đậu Đậu nhất định là không ngờ tới phải không? Không nghĩ là Đoan Mộc Phồn Xuân sẽ giúp cô phải không?
Muốn hại cô không thể giao quỷ, hừ, cô sẽ giao được quỷ cho cô ta xem!
Chờ đã, Tòa hành chính? Tám giờ sáng?
Bây giờ đã là bảy giờ năm mươi rồi, tìm Kim Đậu Đậu tính sổ có thể chờ sau này, giao quỷ mới là việc quan trọng nhất.
Nghĩ tới đây, Bạch Linh căm giận nhìn thẻ phòng 233 hừ một tiếng, quay người, giẫm chân lên đôi giày cao gót cộp cộp xuống lầu đi giao quỷ…
Lý Xuân Hoa bị tiếng giày cao gót làm tỉnh giấc. Nhưng chị ta vừa mở cửa ra xem thì cửa phòng 234 không có ai, cửa phòng 233 thì lại có một cô em xinh đẹp ngực nở mông cong.
Sau đó tiếp tục nhìn, hơ, người này chị ta nhìn rất quen, đây không phải là Bạch Linh - ứng cử số một cho vị trí chị dâu được mọi người chọn sao?
Sau đó không chờ chị ta lên trước chào hỏi tiện thể hóng hớt thì Bạch Linh đã nhìn phòng 233, hừ một tiếng, quay người đi.
Lý Xuân Hoa đứng ở cửa phòng 234 mặt đần thối ra. Bạch Linh này nhìn thì có vẻ không có tật xấu gì mà? Bây giờ tại sao đột nhiên lại hừ một tiếng với căn phòng không có người vậy?
Khụ…
Việc này phải nói thế nào nhỉ?
Người này một khi lên cơn ngu thì sẽ ngu tới mức cha mẹ mình cũng không nhận ra được.
Cô ta đã quên mất chuyện Đậu Đậu đã đổi phòng cho ‘Sở Minh Hiên’ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...