Vành mắt anh ta sắp nứt ra, không ngừng dùng tay đập cửa sổ, máu tươi chảy xuống cũng không hề cảm thấy đau.
Thu Nguyệt vội vã chạy tới, dùng sống bàn tay đập cho Tương Ly ngất rồi đưa anh ta đi, nhanh chóng rời khỏi phòng tân hôn.
Một khắc nhìn thấy Vạn Tương Ly kia, Hồng Tụ ngơ ngẩn.
Từ trước đến nay cô ấy chưa từng nhìn thấy Tương Ly như vậy, mặc dù vẫn là dáng vẻ công tử nhanh nhẹn, nhưng râu ria xồm xoàm, vành mắt đen sì.
Cô theo bản năng giơ tay ra gọi Tương Ly, cuối cùng lại chẳng giữ lại được gì cả.
Bà lão giơ cánh tay khô héo ra, do dự nắm lấy tay cô ấy, “Cô đã nhìn thấy cả rồi, vậy thì cô nên biết… nó vô tội.”
Hồng Tụ không nói lời nào, bà lão kéo tay cô ấy đặt vào trong tay Đông Ly.
“Nếu cô sớm buông bỏ thù hận, kiếp này có lẽ sẽ có thể ở bên nó. Làm người không thể luôn sống trong thù hận được. Làm nhiều việc ác, phúc phận sẽ bạc đi...”
Hồng Tụ để lại hai hàng nước mắt, đau khổ nhắm mắt lại, rút tay ra khỏi tay Đông Ly.
“Quá muộn rồi... tôi đã không còn đường để quay lại rồi.”
Hồng Tụ xoay người, biến mất ở trong bóng đêm.
Trước khi đi, chỉ để lại một tiếng thở dài.
Bà lão lắc đầu, chống gậy đi từng bước ra ngoài, dường như cũng buông tất cả xuống.
Đông Ly ngơ ngác nhìn chằm chằm phía Hồng Tụ rời đi, trong đầu dường như có một đoạn không hoàn chỉnh lóe lên, nhưng không đợi anh ta nghĩ kỹ, đã biến mất không còn gì cả nữa.
Đậu Đậu theo bản năng dùng Thiên Vấn tính toán, kết quả nhận được lại là... duyên phận của bọn họ đã chấm dứt.
Đông Ly dựa vào “Chuyện xưa của nhà quỷ” mà trở thành ngôi sao sáng của giới manga, giấc mơ bấy lâu quấy nhiễu anh ta cũng biến mất hoàn toàn. Anh ta lấy vợ, sinh con, hạnh phúc sống hết cuộc đời này. Trong năm tháng dài đằng đẵng này, anh ta sẽ dần dần quên hết tất cả những gì đã xảy ra ở nơi này, quên đi nữ quỷ xinh đẹp ngày đó, quên đi bộ váy cưới hoa lệ khắc vào xương tủy kia....
Đậu Đậu thở dài, trong lòng toàn là thương tiếc.
Đến khi cô hoàn hồn lại phát hiện không biết ‘Sở Minh Hiên’ đã biến mất từ lúc nào rồi. Bên cạnh cô chỉ còn lại Đông Ly đang dựng bản vẽ lên liều mạng phác hoạ.
Chậc, lại vất cô ở lại một mình!
Đợi hắn trở lại cơ thể rồi, cô sẽ tính sổ với hắn!
Đậu Đậu nhanh chóng đi ra ngoài tìm ‘Sở Minh Hiên’.
Đương nhiên cô cũng không sốt ruột, trên thực tế cũng không phải là rất lo lắng. Bởi vì BOSS lớn nhất trong nhà quỷ đã bỏ dao xuống lập tức thành phật rồi, vậy thì những con quỷ tiếp theo mà ‘Sở Minh Hiên’ có thể gặp phải trong nhà quỷ đều sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Đậu Đậu vẫn vội vàng đi tìm.
Tìm tới tìm lui bỗng nhiên va phải một người, đang trách móc xoa đầu, liền bị người ta đẩy xuống đất.
Là Bạch Linh, cô ta trốn được khỏi tay Mạc Lâm Phong. Bây giờ cô ta đang thù hằn nhìn cô.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, phủi mông bò dậy, xoay người định đi.
“Đứng lại! Cô dám đi à?”
Đậu Đậu, “... Không thèm để ý đến cô.”
“Kim Đậu Đậu, cô tưởng là thấy chết mà không cứu thì tôi sẽ xảy ra chuyện à? Nói cho cô biết! Tôi chẳng sao cả!”
“... Ha ha.”
“Cô cười cái gì cười? Bắt được quỷ rồi! À, tôi hiểu rồi, cô đi vội vội vàng vàng là bởi vì chưa bắt được quỷ!”
Bạch Linh tự cho là mình biết được tin tức không nên biết gì, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa nói, “Bây giờ sắp sáng rồi, qua giờ này năng lực của những quỷ hồn kia sẽ tăng gấp đôi!”
Đậu Đậu không nhịn được đào một cái hố, “Cám ơn cô đã nhắc nhở tôi.”
Đậu Đậu nói như vậy, Bạch Linh càng thêm tin chắc Đậu Đậu chưa bắt được quỷ.
Cô ta đắc ý cười một lúc, nói, “Đừng mất công nữa, cô không thi được chứng chỉ hành nghề bắt yêu đâu ~”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...