Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Quá trình tìm cái chết còn rất gập ghềnh. Quỷ tướng quân suy cho cùng là đại BOSS của cái nhà quỷ này, nếu như để cho bọn họ dễ dàng tìm được, há chẳng phải là rất không hợp với lẽ thường à?

Bọn họ đi từ hậu viện đến tiền viện vẫn không tìm được đại BOSS, lại tìm được Đông Ly được nha hoàn mời đi trước đó. Đông Ly hình như không sợ những con quỷ này, cứ ngồi vẽ mãi, vẽ mãi.

Anh ta vẽ vật dụng cổ trong nhà, vẽ lư hương lượn lờ khói tỏa, vẽ rèm cửa sổ phong cách cổ xưa, vẽ tòa kiến trúc trang nghiêm nguy nga.

Nhưng mà những thứ này vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ!

Anh ta muốn vẽ phục sức của những nha hoàn này, còn muốn vẽ một bộ áo cưới nữa...

Đông Ly không phải là người Cửu Châu chính gốc. Những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, Cửu Châu lâm vào chiến tranh loạn lạc, ông nội của anh ta bỏ xứ ra nước ngoài, rời khỏi quê hương đầy rẫy khói lửa chiến tranh và khói thuốc súng. Rất nhiều năm sau đó, anh ta được sinh ra ở nước ngoài, Cửu Châu cũng dần dần trở về thời bình.


Về sau, ông nội của anh ta lớn tuổi rồi, ý nguyện lớn nhất trước khi lâm chung, là lá rụng về cội. Đông Ly khi đó mới chỉ năm sáu tuổi, anh ta hoàn toàn không hiểu thứ tình cảm này của ông nội. Cửu Châu đối với anh ta mà nói chỉ là một nơi xa lạ. Cho dù ông nội dạy anh ta từng câu từng chữ tiếng Cửu Châu, dạy anh ta đọc thông sử sách Cửu Châu, anh ta cũng vẫn không cảm nhận được loại tình cảm này. Theo anh ta thấy, cách làm của ông nội không có gì không đúng cả. Không cứu được đất nước, cho nên lựa chọn tự vệ, chẳng lẽ có gì không đúng sao?

Nhưng lần đầu tiên bước vào mảnh đất tràn đầy tích xưa này, anh ta đã hiểu rồi. Đó là một bản năng hòa tan vào huyết dịch khắc vào xương cốt. Loại bản năng đó nói cho anh ta biết, anh ta yêu đất nước này.

Sau khi trở thành họa sĩ manga, rất nhiều phóng viên truyền thông đều từng hỏi anh ta một vấn đề. Cha mẹ anh ta đều là thương nhân, rõ ràng được ông trời ưu đãi có thể trở thành một thương gia, tại sao anh lại lựa chọn manga?

Mỗi lúc như thế, anh ta đều chỉ cười, nói anh ta thích màu sắc.

Thật ra, căn nguyên của việc anh ta bắt đầu vẽ tranh là một giấc mơ gần như có thể gọi là đáng sợ. Trong mơ, người con gái mặc váy cưới thút thít với anh ta, không ngừng chất vấn, hỏi anh ta tại sao lại lừa dối cô ấy, tại sao lại không cứu cô ấy?

Người con gái đó không rõ mặt mũi, váy cưới cũng rách nát.

Nhưng từ trong đống rách nát kia, anh ta vẫn tưởng tượng ra được dáng vẻ hoa lệ của nó.

Kể từ lúc đó, anh ta say đắm màu đỏ, anh ta bắt đầu vẽ, bắt đầu phác hoạ. Anh ta muốn vẽ ra bộ váy cưới kia, muốn đến phát điên. Đến cả bản thân anh ta cũng không biết đây là chấp niệm từ đâu tới nữa.

Sau đó, anh ta trở thành họa sĩ manga, có danh tiếng trên thế giới.


Nhưng anh ta vẫn không thể nào vẽ ra được bộ váy cưới kia, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Cho đến một tháng trước, anh ta nhìn thấy ngôi nhà này trên trang mạng. Bộ váy cưới đó... càng ngày càng rõ ràng.

Anh ta đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hoàn mỹ của nó.

Vì vậy anh ta vô cùng kích động, đi tới nơi được gọi là ngôi nhà quỷ này.

Đông Ly mở bức vẽ trước đó ra, cầm màu tô tô vẽ vẽ. Bộ váy cưới đó nếu như không bị rách, chắc là sẽ như thế này.

Phi Sương Đông Tuyết đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.


Theo lý mà nói, Nhị thiếu gia của bọn họ không phải nên lấy cái chết để ép, khóc lóc kêu gào muốn đi gặp vị Đại thiếu nãi nãi kia sao?

Tại sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy?

Còn nữa, Nhị thiếu gia của bọn họ biết vẽ mấy thứ này từ lúc nào chứ?

Lúc hai người đang không nghĩ ra, Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ nín thở nghiêm túc đi tới, mỗi người giải quyết một con.

Lúc hai người đang chuẩn bị đi vào cứu Đông Ly, Hồng Tụ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Đông Ly, “Là ngươi? Ngươi quay lại rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui