Nghĩ đến đây Đậu Đậu liền tức giận_ Mẹ kiếp, tốt nhất đừng để cô nắm được chứng cứ, nếu không sẽ dời núi Vân Đài của bà ta.
Đậu Đậu vẫn cảm thấy lão sư thái Bạch Chỉ của núi Vân Đài rất đáng nghi. Sư thái Bạch Chỉ biểu thị rất vô tội. Mỗi lần hội giao lưu bắt yêu bị người ta thoải mái ức hiếp đã quá mất mặt rồi. Nếu thật sự làm loại chuyện nham hiểm này, cái mặt già của bà ấy còn để ở đâu chứ? Nhưng Bạch Chỉ có vô tội cũng vô dụng, Đậu Đậu đếm tới đếm lui, trong những người cô từng đắc tội cũng chỉ có Bạch Chỉ là có thể báo thù.
Những người khác_ Khụ, chết hết rồi. Cô ra tay, có thể để lại hậu hoạ sao?
Sư thái Bạch Chỉ là ngoại lệ. Cô cướp đồ của người ta vốn đã đuối lý rồi, chẳng lẽ còn giết người diệt khẩu chắc? Cho nên Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui, có thể hận cô cho cô ăn táo độc cũng chỉ có lão sư thái Bạch Chỉ thôi.
Buổi trưa, Sở Ngọc Bình không đến. Đậu Đậu suy nghĩ một chút, gọi Trường Sinh đi tìm Diệp Tinh Trạch ăn cơm chùa. Đến lớp 10/2 mới biết, Diệp Tinh Trạch cũng đi ăn chùa của Sở Minh Hiên. Tiền cậu mang theo không thấy đâu nữa, đến thẻ cơm không ai động vào cũng biến mất khó hiểu. Sau đó, mọi người đều ăn chùa của Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên chọn nhà hàng kiểu Trung, sau khi gọi đồ ăn xong, dẫn Trường Sinh đến phòng vệ sinh. Nhân lúc không có ai, Đậu Đậu hạ thấp giọng, “Chậu hoa Hữu Tiền của Đỗ Tử Đằng đã thành tinh rồi, không muốn mất tiền như hôm nay thì sau này ít đến phòng làm việc của ông ta đi.”
Diệp Tinh Trạch bừng tỉnh, “Ồ~ chẳng trách… Sư thúc, người yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách trừ hoa yêu.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, nói cho cậu còn không bằng không nói! Cô còn không quản được mà, tên ngốc này có thể quản chắc? Được rồi, vẫn là nhanh chóng dập tắt cái suy nghĩ này của cậu ta đi, tránh cho cậu ta ngu ngốc dính vào mất cái mạng nhỏ.
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có khoe tài!”
Diệp Tinh Trạch không hiểu, “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Đỗ Tử Đằng chết hay sao? Không được không được, mặc dù bình thường con không thích ông ta, nhưng con là người giàu lòng chính nghĩa! Loại chuyện này, chúng ta chẳng lẽ phải khoanh tay đứng nhìn sao?”
Đậu Đậu đỡ trán, được rồi, mắc luôn bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì rồi. Cô vẫn là dùng lý cảm hoá cậu ta đi.
“Tôi không nói là khoanh tay đứng nhìn, tôi là sợ cậu quá yếu mất cái mạng nhỏ thôi!”
Diệp Tinh Trạch lập tức hứng thú, “Ôi chao~ Hoa yêu kia lợi hại như vậy sao? Vậy lúc sư thúc bắt nó, con nhất định phải học tử tế mới được.”
“Tôi không nói là muốn bắt nó...”
“Hả? Sư thúc không bắt được sao?”
Lời này của Diệp Tinh Trạch đâm thẳng vào điểm yếu của Đậu Đậu. Trước kia cô tróc yêu nã quỷ đã bao giờ thất bại chứ? Bây giờ chỉ là một con tiểu hoa yêu, chẳng lẽ cô còn không bắt được chắc? Cho nên Đậu Đậu đập bàn, “Đương nhiên là tôi bắt được rồi!”
“Bắt cái gì?” Sở Minh Hiên đột nhiên mở miệng.
“Ha ha ha,” Diệp Tinh Trạch cười lừa gạt, “Không có gì, ăn cơm, ăn cơm. Trường Sinh, cậu ngồi đây đi.”
Đậu Đậu lấy lại tinh thần buồn phiền hối hận, sao cô lại đồng ý chứ?
Ngộ nhỡ, khụ...
Thấy cô cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, Minh Hiên yên lặng nhìn thức ăn trên bàn. Súp lơ xào chay, bánh khoai tây hành, đậu cô ve xào tái. Chẳng trách không ăn, tất cả đều là đồ chay. Nhưng mà cậu cũng sẽ không để ý đến khẩu vị của cô, đợi mang cá pecca hấp lên rồi, thích ăn thì ăn.
Một lát sau, cá pecca được mang lên. Đậu Đậu ngước mắt, cuối cùng lấy lại tinh thần ăn cơm.
Sở Minh Hiên nhìn một cái, thầm nghĩ, chưa từng thấy nữ sinh nào thích ăn thịt như vậy!
“Oẹ~”
Ngửi thấy mùi cá tanh là buồn nôn, Đậu Đậu nghiêng đầu tiếp tục, “Oẹ...”
“Sao thế? Nôn nghén à?”
Diệp Tinh Trạch vốn dĩ muốn đùa, bỗng nhiên nghĩ đến hình như cô đã mang thai con của yêu rồi, lập tức hoảng loạn.
Không phải chính là nôn nghén sao?
Đậu Đậu đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh, ánh mắt bi thương_ Mẹ kiếp, nôn nghén rồi! Hố người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...