Thấy tiểu nha hoàn lắc lư bay bay theo đội, Đậu Đậu cau mày, cưới Thiếu phu nhân này lại đến Thiếu phu nhân khác, nhưng đều chết hết?
Loại tình hình này, chắc là thiếu gia kia có vấn đề rồi?
Hoặc là... gia tộc nuôi quỷ?
Thôi đi, mặc kệ họ, phải mau chóng bắt một con Quỷ Sinh nộp lên cho quốc gia đã… Khụ, không đúng, là Cục bắt yêu!
Cô kéo ‘Sở Minh Hiên’ đến một góc tương đối ít quỷ hồn. Đó là góc nhà quỷ, là nơi đối diện với căn phòng mà Đông Ly từng xuất hiện.
‘Sở Minh Hiên’ cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Đậu Đậu kéo hắn nấp ở trong bụi cây, ra hiệu đừng lên tiếng, đợi Quỷ Sinh xuất hiện.
Nhưng hai người đợi mười lăm phút không đợi được một con Quỷ Sinh nào cả, ngược lại lại đợi được hai người.
Trong màn đêm giơ tay không nhìn thấy năm ngón, đầu tiên là một vật nặng rơi xuống, cuối cùng một bóng người gầy yếu bộp một tiếng rơi xuống đất, lúc rơi xuống đất trong tay còn bảo vệ đồ.
Người gầy yếu đứng lên phủi mông, cẩn thận nhìn đồ, xách túi vừa mới chuẩn bị đi, liền có người ai u một tiếng rơi xuống đất.
Đậu Đậu thật sự không biết nói gì cho phải, thấy đội quỷ xách đèn lồng kia đang bay lại, cô vội vàng lao qua điểm huyệt câm của người đến sau.
Đông Ly thì cô không quan tâm được, cái tên đó đứng quá lộ liễu, qua đó cứu anh ta chắc chắn là tìm chết!
Vương Quyền Phú bị Đậu Đậu điểm huyệt câm, thấy một đám lửa bay trong không trung càng ngày càng gần, trừng mắt ngẩn ra, không nói ra được câu nào.
Trên đời này thật sự có quỷ!
Sớm biết vậy thì ông ta đã không theo qua đây rồi!
Đông Ly không phát hiện ra đám quỷ xách đèn lồng, anh ta đã đi tới căn phòng trước mặt, định đẩy cửa gỗ ra.
Lúc này, nha hoàn quỷ dẫn đầu đi tới bên cạnh anh ta, xách đèn lồng quỷ lên soi vào Đông Ly.
Đậu Đậu nín thở, cẩn thận quan sát bốn phía, chuẩn bị sẵn sàng xông lên cứu người.
Quỷ Sinh ăn linh hồn đã là định luật không thể thay đổi. Một thế kỷ, hồn khí của bọn họ đã càng ngày càng nhạt rồi. Bọn họ đang đói, rất đói!
Quỷ Sinh trong nhà quỷ nhìn khá hiền lành vô hại, dường như không biết mình đã chết.
Nhưng nếu như bọn họ biết người đứng ở trước mặt bọ họ chính là người sống, nếu như ngửi được mùi người trên người người sống... còn không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Đèn lồng của nha hoàn quỷ đã đưa đến trước mặt Đông Ly, Đậu Đậu mới vừa đứng lên, đã nghe thấy nha hoàn kia nghiêm túc mở miệng.
“Nhị thiếu gia? Lão phu nhân nói không cho phép người tới hậu viện. Người đừng làm khó dễ đám hạ nhân chúng tôi nữa, mau quay về tiền viện đi.”
Nhị… Nhị thiếu gia?
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, mới vừa ngồi xuống, nha hoàn quỷ đã quay đầu lại nhìn về phía bên này, “Kẻ nào ở đó? Mấy người các ngươi qua đó xem xem.”
“Có… có lẽ là mèo hoang nhà nào tới thôi.”
Quỷ nhát gan trong đội ngũ yếu ớt mở miệng, vừa dứt lời đã bị quỷ dẫn đầu trách mắng, “Bảo các ngươi đi thì các ngươi cứ đi, nói lắm như thế làm gì hả! Không biết lão phu nhân ghét nhất là mèo à?”
“... Chúng em sẽ đi xem ngay.”
“Hừ, nể tình ngươi là người mới đến, lần này sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu còn có lần sau, ta sẽ đề nghị lão phu nhân cho ngươi đi canh từ đường!”
“Đừng, Thu Nguyệt tỷ tỷ, em biết lỗi rồi, em… em sẽ đi xem ngay đây.”
Nha hoàn nhát gan xách đèn lồng bay qua đây, răng Vương Quyền Phú không ngừng run rẩy.
Đậu Đậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm ông ta một cái, “Nín thở!”
Vương Quyền Phú vội vàng lấy tay che miệng, nha hoàn quỷ dừng lại cách chỗ ông ta chưa đến một centimet.
Nha hoàn quỷ xách đèn lồng giả bộ nghiêm túc soi bụi cây mấy lần, lập tức quay đầu nói, “Không có ai, cũng không có mèo hoang.”
Nha hoàn tên là Thu Nguyệt hình như không tin, “Đông Tuyết, ngươi đã nhìn kỹ chưa hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...