“Anh đồng ý anh đồng ý! Anh… anh chưa nói là không đồng ý mà... Đổi, bây giờ đổi luôn!”
‘Sở Minh Hiên’ vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, Đậu Đậu nhướn mày, “Tiểu Đoan, anh nghe thấy rồi chứ? Anh ấy ở phòng 233, tôi ở phòng 234, Bạch Linh muốn ở phòng nào thì ở!”
Đậu Đậu lại nhấc chân đạp cho Bạch Linh cái nữa, “Này, ngu rồi à?”
“Lạc Lê, anh nhìn thấy cả rồi chứ, cô ta bắt nạt em...”
Bạch Linh khóc lóc, nói vô cùng đáng thương, Đậu Đậu quay đầu, vừa vặn đối diện với Lạc Lê không biết đã đứng ở cửa bao lâu rồi.
Khụ...
Hắn đến đây từ lúc nào thế?
Chẳng trách cô nói lâu như vậy mà Bạch Linh không hề hé răng nói nửa lời, hóa ra là đang đợi thông cảm!
Có điều, cô lại chẳng sợ Lạc Lê biết cô là một người phụ nữ xấu.
Cô vốn dĩ chính là người xấu mà.
Huống hồ, cô cũng không thích Lạc Lê.
Chỉ là ở địa bàn của người ta bắt nạt người phụ nữ của người ta, nói thế nào nhỉ?
Cô chột dạ rồi...
Vì vậy Đậu Đậu lập tức cởi trói cho Bạch Linh, đứng thẳng lên, thái độ thành khẩn, “Thiếu soái, xin lỗi nhé, lần sau tôi chắc chắn sẽ không…”
“Để Bạch Linh ở tầng 9, tôi không muốn lúc làm việc quay đầu là nhìn thấy cô ta.”
Lạc Lê lạnh lùng ngắt lời Đậu Đậu, nhưng lại là nói với Tiểu Đoan. Nói xong hắn quan sát Đậu Đậu từ trên xuống dưới, thấy cô không bị thương mới xoay người, trực tiếp rời đi.
Tiểu Đoan trợn mắt ngây ra, sau khi hoàn hồn lại lập tức đuổi theo sau Lạc Lê, “Phòng nào ở tầng 9 hả Sư huynh lão đại?”
“Tùy cậu.”
“Ồ.”
Tiểu Đoan cầm bảng đăng ký cẩn thận quay lại, “Cái đó, chị Bạch Linh, phòng 933 chị thấy được không?”
Bạch Linh không nói gì, ngây ra tại chỗ. Cô ta không hiểu, tại sao cô ta đã bị Kim Đậu Đậu bắt nạt thành ra như thế này rồi nhưng Lạc Lê vẫn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, không nỡ trách Đậu Đậu lấy một câu.
Tại sao hắn thà bảo vệ người phụ nữ bại liễu tàn hoa lòng dạ ác độc còn sinh con cho yêu này chứ không thèm nhìn cô ta lấy một cái?
Rốt cuộc là cô ta thua ở chỗ nào!
Bạch Linh không hiểu, Đậu Đậu cũng thật sự đần ra rồi.
Không phải đàn ông đều rất ghét phụ nữ lòng dạ ác độc à?
Trước kia cô trả thù Kim San trước mặt Lạc Lê, bây giờ lại đánh Bạch Linh trước mặt hắn, sao hắn lại vẫn cứ thích cô được thế hả?
Chẳng lẽ hồi nhỏ cô đã từng cứu hắn à?
Cho nên tân hồn trẻ thơ của Thiếu soái đã bị bóng đen tâm lý rồi?
Haiz...
“Chị Bạch Linh, chị không nói thì em sẽ coi như chị ngầm thừa nhận nhé?”
Tiểu Đoan huơ huơ tay trước mặt Bạch Linh, cầm bút nước lên vết hai chữ Bạch Linh lớn sau số phòng 933.
Bạch Linh hồn bay phách lạc rời khỏi phòng 233, nghiến răng, lại nghĩ đến cái gì, “Cô nói cô muốn đổi phòng với cậu ta?”
Đậu Đậu, “... Đổi, bây giờ đổi luôn.”
Trí thông minh của Bạch Linh mặc dù đáng lo, nhưng ý chí vẫn rất kiên định. Nếu như đổi thành cô, bị người ta cự tuyệt như vậy, có lẽ cô đã sớm từ bỏ rồi. Vì vậy, nửa đêm, Bạch Linh như bà chủ nhà đứng ở cửa phòng 233, nhìn Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ chuyển đồ sang phòng 234. Đợi Đậu Đậu thở hổn hển bế con gái ngồi lên sofa trong phòng 234 rồi, cô ta mới hừ lạnh một tiếng đi theo Tiểu Đoan lên tầng 9.
Đậu Đậu thật sự mệt lử, có điều nể tình Bạch Linh không thắng cô cũng không thua, cô cũng không so đo với cô ta nữa.
Ngày tháng sau này yên tĩnh rồi.
Lạc Lê không xuất hiện, Bạch Linh cũng không gây phiền phức, trừ tên nhóc trứng thối đầu trọc nhà Lý Xuân Hoa ngày nào cũng chạy đến tìm Viên Viên chơi ra, thời gian còn lại cô chỉ cần tu luyện là được.
Không đúng, vẫn còn một chuyện nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...