Gương mặt lạnh lùng của Bạch Linh đã giải thích hoàn mỹ cái gì gọi là thay đổi nhanh chóng, cái gì gọi là vui quá hóa buồn!
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, cô đã thừa nhận cô không chỉ có tư tình với yêu rồi, chẳng lẽ Bạch Linh còn cho là cô sẽ cướp đàn ông với cô ta à?
“Mẹ, em bé yêu là cái gì?”
Viên Viên cắn đầu ngón tay út, mặt non nớt đáng yêu. Đậu Đậu chọc chọc cái đuôi nhỏ mập của nó, “Em bé yêu là em bé do yêu sinh ra.”
“À. Vậy cái gì là có gian tình?”
“Khụ... cái này cái này... ngày khác hỏi cha của con đi!”
“Ồ, nhưng cha bị mẹ đuổi đi rồi.”
Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên nghĩ ra, “Nhìn kìa! Có đĩa bay!”
Viên Viên theo ngón tay Đậu Đậu nhìn lên trời, mắt không chớp, nghiêm túc nhìn.
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, thấy vợ xem kịch cũng đủ rồi, cắn hạt dưa cũng đủ rồi, hắn hắng giọng, tìm một lý do giúp cô.
“... Chín giờ rồi, về xem cừu vui vẻ và sói xám thôi.”
Đậu Đậu lập tức có lối thoát, “À! Đúng! Chúng ta mau trở về thôi, muộn thì cừu vui vẻ sẽ bị sói xám ăn thịt mất.”
“Không được không được, không được ăn cừu vui vẻ, không cho sói xám ăn thịt cừu vui vẻ.”
“Ừ, chúng ta mau về thôi.”
Thấy Đậu Đậu dẫn con gái và thái giám đi, Trương Nhược Nam cũng muốn tìm Chu công rồi. Cô ấy hắng giọng phá vỡ sự im lặng, “À, cái đó… Lão đại, mọi người nói chuyện đi, tôi đi về ngủ trước đây ~”
“Đứng lại, năm mươi vòng.”
“Hả? Không phải chứ? Sao anh vẫn còn nhớ thế hả?”
“Chấp hành mệnh lệnh!”
“Rõ...” Trương Nhược Nam uể oải đáp một tiếng, cam chịu số phận ra khỏi Cục bắt yêu, bắt đầu chạy.
Lạc Lê dụi dụi trán, liếc Bạch Linh một cái, nói, “Cô rốt cuộc muốn thế nào?”
“Em muốn thế nào à? Em muốn ở lại Cục bắt yêu, ở lại bên cạnh anh! Em muốn làm vợ của anh! Em muốn chăm sóc anh!”
“Tôi đã nói rồi, không cần!”
“Em mặc kệ, dù sao em cũng phải ở lại Cục bắt yêu. Kim Đậu Đậu có thể ở lại, dựa vào cái gì mà em lại không thể?”
Lạc Lê cau mày, “Cô ấy dẫn theo con, ở một mình không an toàn. Cô thì khác, cô có thể trở về núi Vân Đài.”
“Lý do này cũng chỉ lừa gạt bản thân anh thôi. Con cô ta là đứa bé yêu, không phải trứng yêu!”
Bạch Linh gào lên câu này, Lạc Lê không nói lại được nữa.
Đúng, Đậu Nhi ở lại vốn không hợp với lẽ thường, Viên Viên là đứa bé yêu, nó căn bản cũng không cần bảo vệ.
Sức mạnh trên người nó thậm chí còn mạnh hơn Đậu Đậu, chỉ có điều nó được Đậu Đậu nuôi quá tốt, căn bản là không có cơ hội thi triển yêu lực thôi.
Nhưng hắn vẫn muốn cho Đậu Đậu ở lại, dù là mang theo đứa con cùng với người khác, hắn cũng muốn chăm sóc bọn họ.
“Bị em nói trúng rồi à? Thiếu soái đại nhân của Cục bắt yêu, anh chấp pháp công bằng, cương trực công chính như vậy sao?”
“Đủ rồi! Cô ấy muốn thi chứng chỉ hành nghề bắt yêu cho nên mới ở Cục bắt yêu.”
Bạch Linh cười lạnh, “Ồ? Vậy sao? Thật sự như vậy sao? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì em cũng muốn thi.”
“Cô không thi được đâu.” Lạc Lê nói như đinh đóng cột.
Trong lòng Bạch Linh nguội lạnh, siết chặt nắm tay lập tức phản bác, “Kim Đậu Đậu là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, em cũng là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, cô ta có thể thi, tại sao em lại không thể thi chứ?”
Cho dù cô ta có thi không qua, hắn cần gì phải nói như đinh đóng cột như vậy?
Ở trong lòng hắn, cô ta thật sự không sánh bằng một người phụ nữ tàn hoa bại liễu đã từng sinh một đứa con à?
Cô ta không phục!
Lạc Lê dường như thật sự không tìm được lý do nào phản bác lại Bạch Linh nữa. Hơn nữa hắn cũng coi như có hiểu biết nhất định với Bạch Linh rồi, không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ ầm ĩ chuyện hắn sửa đổi quy tắc vì Đậu Đậu cho mọi người đều biết...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...