Bạch Linh bước vào Cục bắt yêu liền buông lỏng cánh tay Trương Nhược Nam ra, cô ta nhìn xung quanh một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đậu Đậu và Viên Viên.
“Đứa bé yêu mà cô ta bế là của ai?”
Buổi chiều, cô ta đã nhìn thấy đứa bé yêu trong lòng Đậu Đậu rồi, chỉ có điều cô ta không nghĩ tới phương diện kia.
Bây giờ Kim Đậu Đậu lại vẫn ôm đứa bé mình người đuôi rắn này, cô ta không thể không bắt đầu nghi ngờ thân phận của đứa bé yêu này!
Bạch Linh nói xong Đậu Đậu liền cười, “Ai hả? Đương nhiên là con của em rồi. Cô Bạch, không phải cô nghĩ là em tốt bụng trông con hộ người khác chứ?”
Bạch Linh kinh hãi trong lòng, sau đó liền mở mày mở mặt, “Kim Đậu Đậu, hóa ra cô có gian tình với yêu!”
“Bạch Linh!”
Lạc Lê mở miệng ngắt lời, “Cô đã bị đuổi khỏi Cục bắt yêu rồi! Nơi này không hoan nghênh cô, ra ngoài!”
“Em không đi, dựa vào cái gì mà người phụ nữ sinh con với yêu này có thể tới mà em lại không thể tới, em không đi!”
Lạc Lê tức giận thái dương không ngừng giật, “Trương Nhược Nam, cô còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật giật, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lần này Lạc Lê càng tức giận hơn, “Cô còn ngẩn ra? Nếu như không phải tại cô, cô ta có thể đi vào Cục bắt yêu ư?”
Trương Nhược Nam lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, “Lão đại, người bắt tôi chạy năm mươi vòng quanh Cục bắt yêu là anh mà, khụ khụ, có vẻ như là anh.”
“Trương Nhược Nam!”
“Anh hung dữ với Nhược Nam làm gì chứ? Chẳng lẽ em nói không đúng à? Người phụ nữ này chẳng lẽ không phải là có gian tình với yêu?”
Bạch Linh có ấn tượng tốt với Trương Nhược Nam, ở trong mắt cô ta, Trương Nhược Nam chính là một người đàn ông.
Trong Cục bắt yêu, sinh vật giống cái cô ta có thể khoan dung cho xuất hiện ở bên cạnh Lạc Lê, trừ Trương Nhược Nam ra cũng chỉ còn bác gái ở nhà ăn thôi!
Cho nên Lạc Lê hung dữ với Trương Nhược Nam, trong mắt cô ta chính là không có lý lẽ!
Nhưng cô ta nói thì nói đi, còn nhấn mạnh vào ba chữ có gian tình làm gì?
Đậu Đậu chỉ muốn yên tĩnh cắn hạt dưa đần mặt ra, thấy Bạch Linh cây ngay không sợ chết đứng nhìn qua, cô lập tức không nhịn được nữa. Nhưng ở địa bàn của người ta thì phải theo quy củ của người ta, đàn bà chanh chua chửi đổng gì đó có vẻ như không phải là tập tục của Cục bắt yêu.
Vì vậy Đậu Đậu hắng giọng, không sợ hãi mở miệng, “Điều cô nói đương nhiên không đúng rồi.”
“Sao lại không đúng? Nếu không phải cô có gian tình với yêu, sao cô có thể sinh ra đứa bé yêu được chứ?”
“Cô Bạch, cô nói sai rồi, em và yêu... nào chỉ là có gian tình!”
Đậu Đậu vừa nói như vậy, ‘Sở Minh Hiên’ trượt chân một cái suýt nữa ngã nhào.
Bản lĩnh chọc người của vợ đúng là chỉ tăng không giảm mà!
Lạc Lê không cần nói nữa, bị người mình thích không để ý đến cảm nhận như vậy, trừ khó chịu muốn khóc ra thì chẳng còn biết làm thế nào cả.
Còn về Bạch Linh, sau khi kinh ngạc chính là vui mừng, sau khi vui mừng chính là bi thương.
Kinh ngạc là Kim Đậu Đậu thừa nhận rồi, vui mừng là Kim Đậu Đậu sa đọa rồi. Bi thương vì cho dù Kim Đậu Đậu sinh con với yêu, Lạc Lê lại vẫn đón cô vào Cục bắt yêu!
Cô ta thậm chí còn không bằng một người phụ nữ tàn hoa bại liễu đã sinh con cho yêu.
Quần chúng cắn hạt dưa chân chính Trương Nhược Nam đần mặt ra, nhìn chằm chằm Đậu Đậu kinh ngạc hồi lâu, chủ động khen ngợi cô, “Cô gái, ngầu lắm!”
Thừa nhận thẳng thắn vô tư như vậy? Thất kính thất kính!
Đậu Đậu vốn dĩ xem kịch đến high rồi, bỗng dưng lại bị Trương Nhược Nam gọi là cô gái như vậy, khóe miệng lập tức giật giật, “Tôi tên là Kim Đậu Đậu!”
“Ừ, Đậu Đậu, cô ngầu lắm!”
Đậu Đậu vui vẻ nhận lời khen ngợi của Trương Nhược Nam, quay đầu lại nhìn biểu tình của Bạch Linh, lập tức rất muốn trao tặng cho cô ta một cái tượng vàng Oscar.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...