Đậu Đậu vừa mới dứt lời, đứa bé gọi là Trứng Thối đó liền chạy tới, “Em gái, em thật là lợi hại, chúng ta làm bạn tốt nhé!”
Viên Viên ăn hết cái bánh bao cuối cùng trong tay, chớp chớp mắt, tương đối vô tội, “Bạn tốt là cái gì, có thể ăn không?”
Đậu Đậu, “...”
Lý Xuân Hoa, “...”
Tiểu Trứng Thối, “Không thể, nhưng anh sẽ nhường hết đồ ngon cho em.”
Viên Viên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu, “Được.”
Thấy một trận náo nhiệt cuối cùng cũng hạ màn, Đậu Đậu thở phào, thầm quyết định sẽ đem hết mấy cây cỏ Đèn lồng trước đó đi luyện.
Chỉ là không biết sữa mẹ có phải cũng có hiệu quả như ăn linh quả không.
Nếu như không... vậy cô không muốn cho con gái bú mẹ lắm đâu.
Người phụ nữ từng cho con bú, ngực sẽ bị xệ xuống không đẹp nữa.
Khụ khụ, có phải là cô nghĩ nhiều rồi không?
Xệ xuống cái gì? Bây giờ cô căn bản là không có ngực biết không hả? Xệ cái beep ấy!
“Tụ tập hết ở đây làm gì thế?”
Giọng nói trầm thấp của Lạc Lê đột nhiên xen vào, quần chúng cắn hạt dưa rối rít bưng đồ ăn khuya cúi đầu giả vờ vô tội.
Nhưng Lạc Lê thông minh đã sớm nhìn thấu tất cả. Đám người này vốn không có thói quen tụ tập lại ăn khuya thế này. Hôm nay tất cả đều tụ tập ở đây, rốt cuộc tới làm gì, không phải rất rõ ràng à?
“Lão đại, đó chính là Sở Minh Hiên mà anh nói hả?”
Một giọng nữ lạnh lùng hơi trung tính vang lên, sau đó một người xuất hiện sau lưng Lạc Lê. Tóc ngắn, quần áo nam, giầy đế bằng, ngực phẳng, độ cao so với mực nước biển 176+.
Còn mặt ấy hả, Đậu Đậu cau mày nhìn một cái, chỉ có thể đưa ra hai chữ, “Đẹp trai!”
Sự đẹp trai của cô ta tuyệt đối không giống với Hà Chính Trực.
Hà Chính Trực cùng lắm chỉ được coi là nữ hán tử phóng khoáng thôi, dáng dấp mặt mũi thì vẫn rất con gái. Nhưng Trương Nhược Nam này, nếu như cô không biết trước cô ta là phụ nữ thì cô sẽ hoàn toàn không cảm thấy đây là một người phụ nữ!
“Cám ơn.”
Trương Nhược Nam đột nhiên mở miệng, lúc này Đậu Đậu mới phản ứng được không biết từ lúc nào cô đã nói ra suy nghĩ thật của mình rồi.
Sắc mặt ‘Sở Minh Hiên’ rất khó coi, bởi vì… chuyện này, một lần nữa chứng minh với hắn một chuyện. Vợ nhà hắn, trai gái đều ăn, đào hoa, muốn hắn làm kẻ địch với cả thế giới!
“Cô là Kim Đậu Đậu? Chào cô, tôi là Trương Nhược Nam.”
Trương Nhược Nam giơ bàn tay có khớp xương rõ ràng ra, đôi tay kia không giống tay con gái chút nào. Không trắng, không nhẵn mịn, còn có sẹo nữa.
Đậu Đậu giơ tay ra bắt lấy tay cô ta, nói, “Chào cô.”
Trương Nhược Nam ngồi xuống, “Cậu chính là Sở Minh Hiên? Nhìn cũng không giống thái giám lắm.”
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, vừa định nói gì phản bác, đã nghe thấy Trương Nhược Nam tiếp tục, “Đi theo tôi kiểm tra một chút. Nếu giấu bệnh sợ thầy, cậu chỉ có thể làm thái giám cả đời thôi.”
‘Sở Minh Hiên’ sắp điên rồi, “Lạc Lê! Chỗ các anh không có đạo sĩ bắt yêu nam nào có thể trị bệnh à?”
“Có một người.”
Lạc Lê nói như vậy, cũng qua đây ngồi xuống, “Chỉ có điều, cậu ta thích đàn ông. Cậu chắc chắn... muốn để cho cậu ấy chữa cho cậu chứ?”
Cái vẻ mặt kia của ‘Sở Minh Hiên’ rất đặc sắc, giống như bị đổ thuốc màu lên vậy, rực rỡ sắc màu.
Thích… thích đàn ông?
Đạo sĩ bắt yêu của Cục bắt yêu có cần không bình thường như vậy không hả?
Thấy ‘Sở Minh Hiên’ hoàn toàn không nói nổi, Lạc Lê phất tay, “Nhược Nam, dẫn cậu ta đi kiểm tra đi.”
“Rõ, Lão đại.”
Trương Nhược Nam nói xong liền đứng lên, “Nghe thấy chưa hả? Không muốn làm thái giám thì đi theo tôi.”
‘Sở Minh Hiên’ yếu ớt nhìn Đậu Đậu một cái, Đậu Đậu lập tức đứng lên, “Tôi cũng đi.”
“Em đi làm gì?”
Có lẽ là ánh mắt của Lạc Lê quá mức chính trực, Đậu Đậu không tự chủ được né tránh, hơi chột dạ nói, “Tôi… tôi đi tiếp thêm can đảm cho anh ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...